Hôm sau.
Trên hồ Thái Cực, Tiêu Tương Nhi nằm ở trên giường một ngày một đêm, cuối cùng cũng đỡ hơn. Nàng xoa eo nhỏ ra khỏi phòng, đi lên boong tàu hít thở không khí. Đưa mắt nhìn thấy Lục phu nhân lại đứng ở đầu thuyền như hòn vọng phu, trong đôi mắt nàng không khỏi nén giận.
Tiêu Tương Nhi và Lục phu nhân ở cùng một chỗ là để đề phòng Hứa Bất Lệnh làm xằng bậy. Vốn dĩ Lục phu nhân như bình giấm chua, vẫn luôn ở giữa làm khó dễ cản trở Hứa Bất Lệnh chạm vào nàng. Cũng không biết hôm trước Hứa Bất Lệnh rót mê hồn canh gì, bỗng nhiên Lục phu nhân lại hào phóng, trực tiếp đưa Hứa Bất Lệnh vào trong phòng nàng. Hắn dốc hết sức bắt nạt nàng, làm nàng không nhớ rõ mình làm thế nào chịu được đến hừng đông.
Cái này thì cũng thôi. Tiêu Tương Nhi chỉ cho là Lục phu nhân đổi tính, kết quả ngược lại. Trời vừa sáng Lục phu nhân đã đến, vẫn là dáng vẻ bình giấm chua kia, dốc hết sức âm dương quái khí. Biết rõ nàng không dậy nổi, còn ở bên cạnh chê cười nàng. Buổi tối lại chạy về ngủ cùng nhau, nói cái gì mà ‘chỗ nào không thoải mái, ta xem cho ngươi’.
Tiêu Tương Nhi vừa tức vừa xấu hổ, Hứa Bất Lệnh không ở đây không ai có thể giúp nàng. Nàng đều hận không thể tự mình ra tay dùng đuôi cáo xử lý Lục phu nhân.
Trước kia còn để ý đến cảm thụ của Hồng Loan, không làm xằng bậy. Hiện tại xem ra, nên tìm một cơ hội để Hứa Bất Lệnh thịt luôn Hồng Loan, đến lúc đó xem ai chê cười ai...
Tiêu Tương Nhi nghĩ như vậy. Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Lục phu nhân, nhíu mày nói:
- Nhìn cái gì? Nhớ Hứa Bất Lệnh à?
Lục phu nhân đứng đoan trang nhã nhặn lịch sự, nghe thấy âm thanh cũng không quay đầu lại. Nàng chỉ là thuận miệng ‘quan tâm’:
- Có thể đứng được không? Không dễ dàng nha. Chờ Lệnh Nhi trở về ta nói với hắn một tiếng. Lần sau đừng không biết thương tiếc như vậy...
Tiêu Tương Nhi thấy nàng lại nói đến chuyện này. Dù sao cũng không đếm xỉa gì, nàng ôm cánh tay thản nhiên nói:
- Không cần, ta chịu được. Dù sao là giải độc, chịu chút đau khổ nhỏ, vẫn mạnh hơn người nào đó thấy được mà không ăn được.
- ...?
Lục phu nhân quay đầu, nhìn từ trên xuống dưới vài lần:
- Không biết xấu hổ, ngươi nói ai thế? Trên thuyền còn có những người khác? Chẳng lẽ là Dạ Oanh?
Tiêu Tương Nhi cắt một tiếng:
- Tự ngươi nghĩ xem là ai! Đêm đến nằm mơ gọi bậy ‘Lệnh Nhi, đừng’, tỉnh lại đừng quên hết chứ?
Lục phu nhân đứng thẳng người, đôi mắt hiện ra vài phần nghi hoặc. Nàng đang muốn suy tư người này là ai thì nhìn thấy phía trên bờ hồ, Hứa Bất Lệnh mang theo một chuỗi dài cô nương trở lại
- Sao lại có thêm hai ngươi nữa!
Lục phu nhân lập tức quên sạch lung tung rối loạn, cắn môi dưới dậm dậm giày thêu.
Tiêu Tương Nhi cũng có chút bất mãn. Rốt cuộc hắn vừa đi ra ngoài một chuyến đã mang mấy cô nương trở về, quá không để bổn bảo bảo vào mắt. Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, bóng người tới gần lại thấy người đến là Ninh Ngọc Hợp.
Sau khi Lục phu nhân thấy rõ người tới, nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra:
- Hóa ra là Ninh đạo trưởng, ta còn tưởng rằng lại mang cô nương về... Nha đầu bên cạnh kia là Mãn Chi nhỉ. Ta còn muốn cho nàng làm bà vú. Tương Nhi, ngươi cảm thấy thế nào?
Tiêu Tương Nhi nhìn về phía vạt áo đồ sộ của Lục phu nhân, trêu ghẹo:
- Có ngực lớn thì ai làm bà vú thích hợp hơn ngươi...
Sắc mặt Lục phu nhân hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn nhìn:
- Không có thai sao làm bà vú được. Thật ra ta cũng muốn trông đứa nhỏ cho Lệnh Nhi...
Tiêu Tương Nhi có chút chịu không nổi. Nàng không nói nữa, xoay người trở về khoang thuyền.
Lục phu nhân hào phóng đứng ở boong tàu đón Ninh Ngọc Hợp lên thuyền. Trước kia nàng đã rất tôn kính Ninh Ngọc Hợp, bây giờ tất cũng thân thiết. Nàng lôi kéo Ninh Ngọc Hợp bắt đầu ân cần hỏi han.
Chung Ly Cửu Cửu có ánh mắt không tồi, đã sớm nhìn ra Hứa Bất Lệnh và Lục phu nhân cực kỳ thân thiết. Nàng muốn bắt được tâm của đồ đệ phải bắt được a di của đồ đệ trước nên cũng góp vào nhàn thoại việc nhà.
Ninh Ngọc Hợp sẽ không lạnh nhạt với Chung Ly Cửu Cửu ở trước mặt Lục phu nhân. Nàng chỉ đứng ở giữa chống đỡ, không cho Chung Ly Cửu Cử lời ngon tiếng ngọt lừa bịp Lục phu nhân tâm địa lương thiện. Ba nữ nhân cứ như vậy ngươi tới ta đi trở về khoang thuyền.
Hứa Bất Lệnh sắp xếp hộ vệ nhổ neo xuất phát đi Nhạc Dương rồi mang theo Chúc Mãn Chi có chút thẹn thùng lên thư phòng tầng hai thuyền lầu.
Từ tối hôm qua, sau khi ngọt ngào, Chúc Mãn Chi rõ ràng ngượng ngùng hơn nhiều. Dù sao cũng là thiếu nữ mới chớm tình đầu, cảm giác mới mẻ và căng thẳng cùng tồn tại. Theo hiểu biết của Hứa Bất Lệnh thì có lẽ nàng còn phải thích ứng hai ba ngày mới có thể khôi phục tung tăng nhảy nhót như trước.
Con thuyền chậm rãi rời bờ, từ hồ Thái Cực đi vào Đan Giang.
Hứa Bất Lệnh mở cửa thư phòng lầu hai ra, Chúc Mãn Chi còn có chút do dự dường như sợ ở cùng một chỗ với hắn, Hứa Bất Lệnh lại muốn hôn nàng. Nhưng vừa mới đi vào, nàng đã nhìn thấy một tiểu nha đầu gầy gò, cầm kiếm của Hứa Bất Lệnh lau tới lau đi. Đôi mắt nàng rất lớn, khuôn mặt tuyết trắng cực kỳ rõ nét. Nàng nhìn thấy Hứa Bất Lệnh thì cười khanh khách mở miệng:
- Công tử đã trở lại.
Hứa Bất Lệnh đi qua, rất thân mật xoa nhẹ lên đầu của tiểu nha đầu kia, rõ ràng rất thích.
- ...
Chúc Mãn Chi khẽ nhíu mày, cảm giác được vài tia uy hiếp. Nhưng nàng đến cả Tiểu Ninh sóng to gió lớn như vậy đều gặp qua, tất nhiên không coi tiểu nha đầu trước mắt còn không lớn bằng nàng này như đối thủ. Nàng chỉ cười hì hì dò hỏi:
- Hứa công tử, đây là ai?
- Dạ Oanh, nha đầu thông phòng của ta.
Dạ Oanh vốn là nha đầu thông phòng, tâm cũng lớn. Nàng không thèm để ý đến lời nói đùa này, nghiêm túc gật đầu.
- Thông phòng...
Chúc Mãn Chi nhìn Hứa Bất Lệnh cao to lại nhìn Tiểu Dạ Oanh dáng người mảnh khảnh. Nàng hơi liên tưởng chút sau đó nhẹ nhàng nhíu mày:
- Hứa công tử, sao ngươi có thể làm vậy? Nàng còn nhỏ như này...
Hứa Bất Lệnh không ngờ Chúc Mãn Chi sẽ chú ý đến cái này, có chút buồn cười:
- Nàng mười lăm, ngươi mười bảy. Hai người các ngươi cũng sàn sàn nhau.
- Ai nói là sàn sàn!
Chúc Mãn Chi từng làm bộ khoái cho nên rất có tinh thần trọng nghĩa. Nàng chạy đến trước mặt Dạ Oanh, bỗng nhiên phát hiện vóc dáng nàng còn thấp hơn Dạ Oanh một tí xíu. Nàng nhón mũi chân, sau đó nói:
- Rõ ràng ta lớn hơn nàng. Nàng tay nhỏ chân nhỏ, có lẽ đến sức giết gà cũng không có. Ngươi rắn chắc như vậy, sao có thể...
Hứa Bất Lệnh ngồi xuống trên trường kỷ, rót chén trà:
- Ngươi đừng xem thường nàng. Nàng rất giỏi đấy, học sâu hiểu rộng võ nghệ cao cường, còn giỏi hơn cả Tiểu Ninh.
Chúc Mãn Chi không tin. Nàng nhìn nhìn Dạ Oanh:
- Tiểu Ninh cao, nàng mới bao lớn còn gầy hơn ta. Chắc chắn không thể bằng ta.
Hứa Bất Lệnh nâng chén trà lên, liếc trái liếc phải vài lần:
- Nếu không đánh một lần?
- Đánh thì đánh, ai sợ ai. Ta luyện mấy tháng với Đại Ninh, võ nghệ tiến bộ vượt bậc, cũng không phải như trước kia.
Từ khi Chúc Mãn Chi biết cha ruột mình là hãn phỉ đệ nhất Đại Nguyệt, nàng cực tức giận phấn đấu, kiếm pháp tất nhiên là luyện kỹ. Lúc này vì ở trước mặt người trong lòng biểu hiện phong phạm nữ hiệp, nàng rất có khí thế bày ra kiếm thức, sau đó...
- Hứa công tử, đã nói đến điểm thì thôi. Sao nàng không biết nặng nhẹ...
- Ta không dùng lực...
- Còn nói không dùng lực! Dẫm nứt cả sàn nhà! Ngươi thắng không anh hùng, làm lại...
Hứa Bất Lệnh thong thả ung dung uống nước trà, cảm thấy đường dài đằng đẵng, trên thuyền thêm mấy cô nương thú vị hơn nhiều...
…