Cũng trong đó đó, quận Hoài Nam ở ngoài ngàn dặm.
Hoài Nam từ xưa đã được gọi là ‘Yết hầu của Trung Châu, lá chắn của Giang Nam’. Giang Nam phú giáp thiên hạ, trong đó hào môn tụ tập. Luận gia đình hiển hách nhất trong đó, không ai hơn Tiêu thị Hoài Nam truyền thừa ngàn năm.
Vào lúc giao mùa thu đông, bờ Hoài Thủy vẫn mang theo vài phần ấm áp bốn mùa như xuân.
Toàn bộ quận Hoài Nam đều là địa bàn của Tiêu thị, mà tổ trạch Tiêu Gia thì được xây dựng ở ven sông ngoại ô, quanh đó là ngàn khoảnh ruộng tốt. Trong đó là các khu kiến trúc trình tự rõ ràng, gia giáo cực nghiêm. Ban đêm cũng không có cảnh tượng đèn đuốc sáng trưng, sênh ca suốt đêm, chỉ có thể ngẫu nhiên từ cửa sổ lầu các nhìn thấy công tử tiểu thư cầm đuốc soi học đêm.
Một tòa đại trạch ở sâu trong Tiêu Gia Trang là nhà cửa nơi dòng chính Tiêu Gia cư trú, chiếm diện tích rất lớn. Nhưng bởi vì hương khói điêu tàn, người bên trong không nhiều lắm, quá nửa đều là môn khách tôi tớ.
Ở giữa hai con sư tử bằng đá ngoài cổng lớn, Tiêu đại công tử - Tiêu Đình mới từ kinh thành bị gọi quay về, mặc áo bào thư sinh như hòn vọng phu nhìn về phương tây. Hắn trông mòn con mắt, đã giằng co vài ngày.
Tiểu nha hoàn xoa đôi mắt chạy ra, ở phía sau Tiêu Đình khuyên can:
- Công tử, trở về đi, đều đã trễ thế này. Đến lúc tắt đèn rồi, nếu công tử không ở trên giường, sẽ lại bị phạt chép sách.
Tiêu Đình nắm chặt quạt xếp, đầy bi thương:
- Sao cô phụ đi chậm như vậy? Thúc thúc ta đã tới rồi. Sao hắn chưa tới? Thật là vội chết ta mà...
Tiểu nha hoàn thở dài:
- Công tử chớ có nói bậy. Để gia chủ nghe được, ngươi sẽ thảm lắm.
- Ta còn chưa đủ thảm à?
Tiêu Đình nâng tay lên, muốn mắng vài câu rồi lại không dám mở miệng.
Hứa Bất Lệnh vừa đi, Tiêu Đình thành đệ nhất ăn chơi trác táng ở kinh thành. Trừ Hoàng Đế ra thì hắn lớn nhất, muốn làm sao thì làm, cũng không sợ bị đánh. Kết quả ngược lại, mới vừa tiêu sái không được mấy ngày, bỗng nhiên một phong thơ truyền đến, gọi hắn về quê quán Hoài Nam.
Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên Tiêu Đình cảm nhận được cái gì gọi là ‘Gia phong Tiêu thị’, cái gì gọi là ‘dưới đòn roi sẽ ra con ngoan’. Trước kia cha ruột lười đánh hắn, đại cô Tiêu Khởi lại thật sự dám đánh. Hắn viết chữ nửa tháng nay, đều hơn cả mười mấy năm qua.
Hiện tại ý tưởng duy nhất của Tiêu Đình là Hứa Bất Lệnh nhanh lại đây cưới Tiêu Khởi đi. Đừng nói gọi cô phụ, gọi tổ tông hắn cũng gọi.
Chỉ tiếc tốc độ Hứa Bất Lệnh đến đây quả thực chính là rùa đen bò bò. Sáng trưa chiều mỗi ngày, Tiêu Đình trông ba lần, chỉ kém nghênh quân ngàn dặm chạy đến đất Sở mạnh mẽ túm lấy thôi.
Mà ở một bên khác, trong nghị sự đường Tiêu phủ, Tiêu Khởi mặc váy dài màu đen, tóc vấn kiểu chưa xuất giá, giữa mày luôn mang theo vài phần vân đạm phong khinh nhìn thấu thế sự.
Đại quản gia Hoa Kính Đình ngồi ở ghế thái sư, nói ngày tin tức gần đây truyền đến:
- ... Nếu tin của thám tử không sai, Chúc Lục đã vào Đả Ưng Lâu. Trước mắt đi lại ở đất Sở, chỉ sợ mục đích là cái dây kiếm kia trên tay Tào Gia...
Phụ tá cùng các phòng thúc bá Tiêu Gia ngồi trong nghị sự đường cũng coi như là mỗi ngày trong nhà đều sẽ cử hành hội nghị.
Tiêu Khởi ngồi ở chủ vị, giọng điệu thản nhiên:
- ... Bảo điển Thông Thiên là giang hồ đồn đại. Nhân vật như Chúc Lục này, không có khả năng tin tưởng mấy câu ‘đao thương bất nhập, vũ hóa phi thăng’. Đả Ưng Lâu càng sẽ không vì một quyển thư tịch tiền triều để lại mà gây chiến. Sưu tập bốn món đồ ngọc, chỉ sợ là có mục đích khác...
- ... Lai lịch Đả Ưng Lâu rất rõ ràng. Mục đích tất nhiên là muốn đốt lên một đốm lửa nhỏ ở trong thiên hạ. Nhưng chỉ bằng vào một Lệ Hàn Sinh, rất khó trong thời gian ngắn lớn mạnh đến quy mô bây giờ, sau lưng chỉ sợ có tài phiệt hoặc là đại thế gia chống đỡ...
- ... Trước mắt có khả năng tạo phản dường như chỉ có Túc Vương. Thế tử Túc Vương cũng tới đất Sở rồi, có thể...
Sắc mặt Tiêu Khởi hơi đổi, giữa mày lạnh nhạt hiện ra vài phần không vui:
- Phiên vương muốn phản, cần gì phải dựa vào mấy thế lực giang hồ.
Mọi người ngẫm lại cảm thấy cũng phải. Đương gia nhị phòng, Tiêu Mặc, là thúc bá của Tiêu Khởi, lúc này nhẹ giọng nói:
- Tiêu Khởi, Túc Vương bỗng nhiên đề nghị liên hôn với Tiêu Gia, trực tiếp để nhi tử lại đây cầu hôn, cũng không có thương lượng gì trước. Túc Vương đã mở miệng, bên Thánh Thượng tất nhiên sẽ không nói cái gì. Nhưng chuyện hai nhà Tiêu - Hứa liên hôn này cũng không nhỏ, theo lý thuyết nên kiêng dè. Nhưng nếu từ chối thì sẽ đắc tội với Túc Vương. Hứa Bất Lệnh chưa có hôn phối, bản thân cũng là một thế hệ người tài, cưới ngươi thật sự môn đăng hộ đối. Mấy phòng chúng ta thương lượng, từ chối quá đáng tiếc nên đến xem ý của ngươi...
Vẻ mặt Tiêu Khởi không chút gợn sóng, tay để dưới bàn lại nắm chặt. Nàng hơi trầm mặc rồi nhẹ giọng nói:
- Ta đang suy nghĩ mặt lợi và hại của việc này. Sắc trời đã tối, các vị về nghỉ ngơi đi.
Mọi người thấy Tiêu Khởi vẫn không cho lời chắc chắn, cũng không dám nói gì. Sau khi đứng dậy cáo từ thì lục tục đi ra ngoài.
Bóng đêm thanh tịnh đẹp đẽ, trong nghị sự đường an tĩnh, Tiêu Khởi lẻ loi một mình ngồi ở án thư. Chờ tất cả mọi người biến mất, giữa mày của nàng mới hiện ra vài phần xấu hổ và giận dữ cùng kìm nén.
Lần trước Hứa Bất Lệnh phá đại cục Thiên Tử bày ra, Tiêu Khởi vốn lau mắt mà nhìn Hứa Bất Lệnh, còn rất tiếc hận vì điều này.
Không ngờ lúc dọn dẹp ‘di vật’ của muội muội, ở trong rương đồ lộn xộn kia, nàng phát hiện một tờ giấy nhỏ.
Tiêu Khởi lấy ra một tờ giấy nhỏ không biết đã được vuốt ve bao nhiêu lần từ trong ngực. Nhìn câu ‘Hẹn gặp lại, đại tiểu thư’ ở trên đó, còn có gương mặt tươi cười quái dị ở phía sau, nàng không nhịn được vo tờ giấy lại ném ở trên mặt đất.
Tâm tư của Tiêu Khởi thông tuệ khác hẳn với người thường, nhìn thấy những lời này đặc biệt để lại cho nàng, nàng cũng hiểu ra rất nhiều thứ.
Buổi tối ngày đó Hứa Bất Lệnh đã nhận ra nàng, biết nàng không phải Tương Nhi! Xong việc đều giả ngu, làm bộ không phát hiện.
Tiêu Khởi tưởng tượng đến dáng vẻ mình vì che giấu, ra sức diễn kịch, lập tức giận đến có chút váng đầu.
Nếu đã phát hiện, vì sao còn muốn chạm vào nàng?
Từ đầu đến chân đều đều liếm một lần, dáng vẻ kia quả thực...
Tiêu Khởi ôm chặt cánh tay. Nếu không phải không thể chết được, nàng cũng đã nghĩ đến đâm đầu vào cột. Không dám nhớ lại, nhưng chuyện này cần phải sắp xếp rõ ràng.
Chẳng lẽ là sau khi nàng đi vào mới bị phát hiện?
Nhưng lúc ấy hắn cũng không dừng lại, không nặng không nhẹ, nàng cũng ngất đi rồi...
Tiêu Khởi suy nghĩ nửa ngày. Thật ra nàng cũng biết loại tình huống này, Hứa Bất Lệnh chắc chắn không dám thừa nhận. Chỉ có đêm trước khi rời khỏi Trường An, mới có thể thẳng thắn với nàng.
Thẳng thắn thì thẳng thắn, nàng cũng coi như chưa từng xảy ra. Tại sao lại không thể hiểu được chạy đến cầu hôn? Muốn phụ trách với nàng chắc?
Trước không nói vấn đề tọa trấn Tiêu Gia, nàng hơn Hứa Bất Lệnh mấy tuổi. Muội muội cũng ở trong nhà Hứa Bất Lệnh, sao có thể gả được...
Hơn nữa Hứa Bất Lệnh nghĩ cách trước, đến ý thương lượng cũng không có. Trực tiếp đưa một phong thơ ‘Ta đến cưới ngươi’. Sau đó đi thuyền đến đây, không cho người ta uyển chuyển từ chối. Nào có cầu hôn như vậy chứ?
Đoán rằng ta sẽ gả cho ngươi chắc?
Tính tình Tiêu Khởi dù thái sơn có sụp trước mặt cũng không biết sắc, lúc này lại có phần không ổn định nổi. Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh tờ giấy nhỏ dẫm lên, bắt đầu đi qua đi lại.
Trực tiếp từ chối, để Hứa Bất Lệnh lăn về hiển nhiên không thể. Đại Nguyệt không phải của họ Tiêu, thế tử phiên vương người ta nhất định phải lại đây thì cản sao được...
Đồng ý càng không thể, nàng không phải là Tương Nhi. Sao lại bởi vì ăn cơm trước kẻng mà phu xướng phụ tùy...
Nếu thật gả đi, chẳng phải Tiêu Gia thật sự giao cho cái tên ngu Tiêu Đình kia à...
Nên làm cái gì bây giờ...
...
Bịch bịch bịch…
Tiếng bước chân tới tới lui lui, cho đến đêm khuya.
Tiêu đại tiểu thư từ trước đến nay giỏi mưu kế, có lẽ chưa từng khó xử như này. Nàng chỉ hy vọng Hứa Bất Lệnh đi chậm một chút, tốt nhất trên đường hối hận đừng tới đây...