Thế Tử Thật Hung

Chương 426: Em út vương phủ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ha ha...

Trong phòng yên tĩnh lại.

Cuối mùa thu thời tiết hơi lạnh, Hứa Bất Lệnh nâng chăn lên đắp cho Mãn Chi. Hắn cũng nằm nghiêng, hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt.

Chúc Mãn Chi vốn đang giận dỗi, nhìn thấy Hứa Bất Lệnh quay sang, người nàng cứng đờ. Nàng đang định đứng dậy, lại bị Hứa Bất Lệnh ấn xuống, tiếp đó khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ kia dựa sát lại gần.

- Á…

Chúc Mãn Chi không nghĩ tới Hứa công tử cao ngạo chính phái sẽ thú tính quá độ. Mặt nàng đỏ lên, vội vàng dùng tay che miệng, kêu rên nói:

- Hứa công tử, ngươi làm cái gì vậy? Giữa huynh đệ sao có thể như vậy...

Hứa Bất Lệnh không hôn, nhìn tiểu cô nương lung tung vặn vẹo, biểu tình nghiêm túc:

- Cái này là lễ kề mặt, tập tục của bên Tây Vực, ta mới vừa học...

Ánh mắt Chúc Mãn Chi quẫn bách, che miệng nói thầm:

- Hứa công tử, ta cũng không phải thật sự ngốc... Ngươi đừng như vậy, thật hủy hình tượng...

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, cũng lười giả bộ, thò lại gần hôn một cái trên trán Mãn Chi.

Chúc Mãn Chi run run, lần này thật sự nôn nóng, đẩy ngực Hứa Bất Lệnh:

- Ui da… Hứa công tử, ngươi đừng làm thật. Ta còn chưa tìm được phụ mẫu. Để phụ thân ta biết thì sẽ đánh gãy chân ngươi đấy...

Lời uy hiếp này còn rất nặng.

Hứa Bất Lệnh hơi cong khóe miệng, dựa vào gối đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ gần trong gang tấc:

- Vậy ngươi tự chọn đi, làm huynh đệ hay là làm phu nhân. Chỉ có cơ hội lần này thôi, người giang hồ một lời nói ra bốn ngựa khó đuổi. Ta sẽ coi là thật.

Chúc Mãn Chi hơi mơ hồ, chớp chớp mắt to:

- Đã nói là môn khách đệ nhất... Còn nữa không phải công tử đi Giang Nam cưới phu nhân à, còn có Tiểu Ninh...

Hứa Bất Lệnh nghiêm túc nói:

- Về sau ta là vương gia, có thể cưới hơn một trăm phu nhân. Tới trước thì được, tới trễ phải xếp sau. Ngươi mà còn nghĩ là chỉ có thể làm em út.

- ???

Chúc Mãn Chi lần đầu tiên thấy người có thể nói những lời không biết xấu hổ chính đáng như vậy. Nàng cảm thấy hình tượng Hứa Tiên tử cao ngạo vô song trong lòng vỡ nát. Nàng vốn muốn tức giận nhưng vẫn có chút không dám, ngượng ngùng xoắn xít xoay người, đưa lưng về phía Hứa Bất Lệnh:

- Ta... ta còn nhỏ, cũng chưa nghĩ xong... Cảm giác mới lớn lên, đến giang hồ cũng chưa xông qua, gả chồng rất đáng tiếc... Ngươi đừng hỏi nữa…

- Vậy làm em út. Về sau trong nhà, người nào cũng lớn hơn ngươi, thấy ai đến đều phải thỉnh an gọi tỷ tỷ.

- ... Cái này sao được! Ngươi giữ chỗ cho ta. Ta tìm được phụ mẫu, nghĩ kỹ rồi lại nói...

- Giữ chỗ nào?

- Lão đại được không?

- ...

Hứa Bất Lệnh nhìn Chúc Mãn Chi nghiêm túc tính toán cò con. Hắn nhích tới gần thử ôm lấy Tiểu Mãn Chi.

Thân thể Chúc Mãn Chi cứng đờ, tim đập bịch bịch bịch không ngừng. Nàng hơi do dự nhưng vẫn không giãy giụa, chỉ nhỏ giọng nói:

- Để ngươi ôm một chút thì được. Loại chuyện kia thì thật sự không được...

- Loại chuyện nào?

Sắc mặt Chúc Mãn Chi lại đỏ hơn chút. Nàng muốn bày ra dáng vẻ thanh thuần đáng yêu, nhưng lúc này giờ phút này lại không bày ra nổi. Nàng chỉ có thể dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy đẩy:

- Ta cũng không phải đứa ngốc, nghe sách cũng đã nghe chuyện hài thô tục... Còn có thể là chuyện gì chứ...

Hứa Bất Lệnh ôm một lát, bỗng nhiên có hơi buồn cười:

- Mãn Chi, ta coi ngươi huynh đệ. Ôm như vậy, thật đúng là không có cảm giác gì... Giống như ôm nam nhân...

???

Chúc Mãn Chi hơi nhíu đôi lông mày, lập tức không vui. Nàng cúi đầu ngắm ngắm phần ngực rất ngạo nghễ của mình rồi nói:

- Hứa công tử, mắt ngươi không có vấn đề gì chứ?

Sắc mặt Hứa Bất Lệnh trầm xuống, giơ tay muốn đo kích cỡ cho nàng.

- Á…

Chúc Mãn Chi quẫn bách còn có sợ hãi cùng căng thẳng. Nàng nói năng lộn xộn tránh tới tránh lui.

Kết quả phòng bên cạnh truyền đến một tiếng ho nhẹ, còn có giọng hơi kỳ lạ của Ninh Ngọc Hợp:

- Lệnh Nhi, có muỗi à? Sao cứ ‘ong ong ong’ thế?

Ánh mắt Chúc Mãn Chi hoảng hốt, thật cẩn thận đẩy tay Hứa Bất Lệnh ra, muốn chạy về.

Hứa Bất Lệnh lại không sợ, hất cằm ý bảo mặt mình.

Chúc Mãn Chi mờ mịt. Nàng suy tư một lát rồi giơ tay đánh một cái vào trên mặt Hứa Bất Lệnh. Sau đó vội vã đứng dậy chạy ra bên ngoài, còn nghi hoặc nói thầm:

- Hứa công tử, ngươi còn có loại yêu thích này, cảm giác cứ là lạ...

???

Hứa Bất Lệnh sờ sờ mặt, trong lúc nhất thời thật đúng không hiểu Mãn Chi giả ngu hay là khờ thật...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)