Ở huyện tìm khách điếm vào ở nhưng hắn lại không buồn ngủ gì.
Năm đó cách làm của Chung Ly Cửu Cửu rõ ràng không đúng. Người có ký ức, cho dù hiện tại tỉnh lại hoặc áy náy như thế nào, nhưng chuyện thì luôn đã làm rồi. Hứa Bất Lệnh suy bụng ta ra bụng người. Nếu là có người ở nhà hắn càn quấy làm phiền hắn, không cần chờ đến bây giờ, hắn lập tức đánh gãy chân ngay tại chỗ.
Tắm tiên... Phấn ngứa...
Dựa vào trên giường không lớn ở khách điếm, Hứa Bất Lệnh ôm gáy tưởng tượng cảnh khi đó, không biết nên đánh giá như thế nào. Ninh Ngọc Hợp rõ ràng tức giận, xem dáng vẻ cũng không quá có khả năng tha thứ cho Chung Ly Cửu Cửu. Hắn cũng không muốn làm người hiền lành khuyên Ninh Ngọc Hợp tha thứ. Đương nhiên cũng không có khả năng bởi vì cái này mà ôm địch ý với Chung Ly Cửu Cửu. Nhỡ đâu hắn thật sự ‘không lên’ được thì làm sao. Vẫn để các nàng tự xử lý mới được.
Biết được Chung Ly Cửu Cửu là sư phụ của Sở Sở cô nương, vẫn làm cho Hứa Bất Lệnh rất bất ngờ. Hiện tại xem ra, hai thầy trò đều thiếu căn gân, cũng không coi là ngốc. Chỉ là ý tưởng rất không thể hiểu được, so ra thì Sở Sở cô nương còn bình thường hơn chút nhưng không biết đã chạy đi đâu. Hắn còn tưởng rằng tới Trung Nguyên là có thể ‘ngẫu nhiên gặp được’ lại không ngờ gặp sư phụ người ta.
Lần này cũng không thể lại xằng bậy, hiện tại Tiểu Ninh, Đại Ninh đều làm người ta đau đầu. Lại thêm một đôi thầy trò, chỉ sợ hắn thật có thể trải nghiệm làm Lao Ái ‘sáu ngựa phanh thây’ một lần...
Nghiêng tai lắng nghe, Chung Ly Cửu Cửu vẫn an tĩnh, Ninh Ngọc Hợp lại đang nhỏ giọng nói chuyện riêng với Mãn Chi:
- ... Mãn Chi, ngươi cần phải để ý nữ nhân kia. Nàng ta miệng lưỡi không xương, đặc biệt biết gạt người. Hơn nữa thủ đoạn rất âm hiểm, trên người cất giấu chút độc dược lung tung rối loạn. Cái gì mà làm người cười không ngừng, nước mắt rơi không ngừng...
- Nghe có vẻ rất lợi hại...
- Lợi hại cái chứ gì, đều là đồ không lên được mặt bàn trên giang hồ. Năm đó nàng còn muốn dựa vào mấy thứ này lừa Thanh Dạ làm đồ đệ, may mắn Thanh Dạ thông minh không tin nàng...
- ... Đại Ninh tỷ, nữ nhân kia thật xinh đẹp nha. Nàng tiếp cận Hứa công tử, có phải coi trọng Hứa công tử không?
- Nàng tưởng bở à? Trâu già một con còn muốn ăn cỏ non... Nói Lệnh Nhi mang theo nàng, có thể là coi trọng sắc đẹp của nàng không?
- Sao có thể chứ! Hứa công tử vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, không có hứng thú với vẻ ngoài của nữ tử. Nếu không Đại Ninh tỷ đã sớm thiệt thòi, sao còn nhận ngươi làm sư phụ...
- Ừm... Cũng phải...
Hứa Bất Lệnh nghe xong, sắc mặt cổ quái. Hắn vốn là không quá buồn ngủ, định nghiêng tai cẩn thận nghe một chút. Không bao lâu, bên kia truyền đến tiếng:
- Đại Ninh tỷ, ta hơi khát. Ta xuống tìm chút nước uống...
- Trên bàn có nước trà.
- Ta muốn uống nước ấm...
Theo đó đó là âm thanh mở cửa, tiếng bước chân bịch bịch bịch đi xuống lầu. Không bao lâu, lại truyền đến tiếng chân lên lầu, bước chân mềm nhẹ âm thanh rất nhỏ. Đi tới cửa, bắt đầu đi sang phía cửa phòng hắn.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt. Sau khi liếc nhìn, hắn kéo chăn, nhắm hai mắt lại.
Kẽo kẹt…
Cửa phòng mở ra, đóng lại.
Chúc Mãn Chi lén lút vào phòng. Nàng mặc váy hoa nhí, vì đã đi ngủ nên tóc xõa tung, dài đến thắt lưng. Vóc dáng thoạt nhìn nhỏ con, bộ ngực lại phồng phồng. Mấy tháng không gặp dường như dáng người nàng lại nở nang thêm vài phần.
Sau khi Chúc Mãn Chi đóng cửa lại thì chạy chậm tới bên cạnh giường. Nàng cúi đầu đánh giá vài lần rồi giơ tay đẩy đẩy bả vai Hứa Bất Lệnh, nhỏ giọng nói:
- Hứa công tử, Hứa công... A…
Vừa kêu hai tiếng, cánh tay đã bị kéo, nàng trực tiếp đổ xuống người Hứa Bất Lệnh. Chúc Mãn Chi hoảng sợ, luống cuống tay chân muốn đứng dậy, lại bị Hứa Bất Lệnh túm tay không giãy ra được. Nàng có chút xấu hổ buồn bực nói:
- Hứa công tử, ngươi làm cái gì thế?
Hứa Bất Lệnh làm ra vẻ bừng tỉnh, ánh mắt có chút đề phòng:
- Chúc cô nương, ta coi ngươi như huynh đệ. Đêm khuya ngươi lại bò lên giường ta là muốn làm gì?
Chúc Mãn Chi rút tay ra nhưng không ra được, nàng bèn ngồi quỳ ở trên đệm, nhỏ giọng nói:
- Ta không muốn làm gì cả. Buổi tối không ngủ được, có việc tâm sự với ngươi.
Hứa Bất Lệnh nằm dịch vào một chút, vỗ vỗ gối đầu bên cạnh:
- Nói đi.
- ...
Chúc Mãn Chi nhìn gối đầu, sắc mặt đỏ lên. Nàng ngượng ngùng:
- Hứa công tử, ngươi nghĩ gì thế? Đại Ninh còn ở bên cạnh...
Hứa Bất Lệnh không thể hiểu được:
- Huynh đệ với nhau, nằm cùng nhau tâm sự có sao đâu?
Chúc Mãn Chi liếc Hứa Bất Lệnh một cái, thấy ánh mắt hắn rất trong sáng như thật không có ý khác. Không biết vì sao, trong lòng nàng lại có chút mất mát. Do dự một lát, nàng cũng quy củ nằm nghiêng ở gối đầu, đôi tay lót ở phía dưới khuôn mặt, nhìn sườn mặt Hứa Bất Lệnh:
- Hứa công tử, ngươi nói muốn đi Giang Nam cầu hôn. Cô nương nào có phúc khí tốt như vậy? Có đẹp như Tiểu Ninh, Tiểu Sở không?
Hứa Bất Lệnh suy tư:
- Đại tiểu thư Tiêu thị Hoài Nam, rất xinh đẹp, giống Thái Hậu như đúc.
- Ồ... Vậy chẳng phải là hơn công tử mấy tuổi à? Công tử thích nàng à? Ta nghe nói những đại tộc môn phiệt đó, đều thích làm thân thích. Có vài ngươi căn bản không xứng đôi mà vẫn mạnh mẽ ghép vào với nhau. Người như công tử vậy, hẳn nên cưới cô nương mình thích làm phu nhân mới đúng...
Hứa Bất Lệnh ngẫm nghĩ:
- Rất thích, người thông minh, lại biết làm việc.
- Biết làm việc...
Chúc Mãn Chi như suy tư gì, rõ ràng có ý tưởng lại bắt đầu nói:
- Ta cảm thấy công tử hẳn nên cưới người nhỏ tuổi chút. Có thể nói loại người này, công tử nói gì nghe nấy, còn phải biết chút võ nghệ... Tiêu thị Hoài Nam là gia tộc lớn như vậy, đại tiểu thư chắc chắn không biết võ công, tính tình cũng cao ngạo. Cưới về cũng chỉ để trưng, không có chút thú vị nào...
Hứa Bất Lệnh quay đầu đi:
- Vậy cưới ai đây... Người như vậy không dễ tìm...
Chúc Mãn Chi chớp chớp đôi mắt to, cân nhắc vài vòng, muốn nói lại thôi. Lời đến bên miệng lại biến thành:
- Ta cảm thấy Tiểu Ninh rất thích hợp, ngây ngốc. Công tử thông minh như vậy, chắc chắn nói gì nghe đó...
- Cũng được! Vậy mấy ngày nữa tìm được Tiểu Ninh, ngươi đi nói giúp ta...