Thế Tử Thật Hung

Chương 424: Chung ly cửu cửu (3)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ồ… Ngươi ra chủ ý hay đó, đoạt Bát Khôi không được, hiện tại lại chạy tới đoạt đồ đệ...

Chung Cửu sắc mặt nghiêm túc, ngồi thẳng người lên:

- Ninh Ngọc Hợp! Lúc ta quen Hứa công tử cũng không biết ngươi là sư phụ hắn. Nếu không tin ngươi hỏi Hứa công tử xem. Cái gì mà bảo ta đoạt đồ đệ ngươi? Ta cũng không phải không có đồ đệ, còn lợi hại hơn đồ đệ của Ninh Thanh Dạ ngươi. Cần gì đến cướp đoạt với ngươi...

- ...

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, dường như đã hiểu vì sao Chung Cửu bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, còn vô cùng sốt sắng muốn thu hắn làm đồ đệ...

Hơi chút suy tư chút, Hứa Bất Lệnh khẽ cười nói:

- Chung cô nương cũng đến từ Nam Triều, thế có biết Chung Ly Sở Sở mới lên Bát Khôi không?

Ninh Ngọc Hợp hơi liên tưởng rồi nhẹ nhàng nhíu mày:

- Nàng tên Chung Ly Cửu Cửu.

- Hử?

Hứa Bất Lệnh khó hiểu.

Chung Ly Cửu Cửu bị vạch trần thân phận, trong mắt cũng không có gì khác thường. Nàng khẽ gật đầu:

- Sở Sở là ta một tay mang ra. Từ hai năm trước đã một mình lang bạt giang hồ, thanh danh Bát Khôi cũng là nàng tự lấy được. Ta một lòng dạy dỗ đồ đệ cứu người bị thương, đã sớm mất đi tâm tư tranh đoạt với ngươi.

Ninh Ngọc Hợp vẫn cảm thấy sai chỗ nào đó, nhưng nàng không thể tưởng tượng được Chung Ly Cửu Cửu đến đồ đệ cũng phải so cao thấp, so không được thì ra tay cướp đoạt.

Nhìn thấy cách nói năng của Chung Ly Cửu Cửu khác ngày xưa một trời một vực, cũng không có khắc khẩu với nàng, Ninh Ngọc Hợp nửa tin nửa ngờ, nhàn nhạt hừ một tiếng:

- Ngươi nghĩ thông suốt là được... Nhưng ngươi đã có đồ đệ, vì sao còn muốn nhận Lệnh Nhi làm đồ đệ?

Chung Ly Cửu Cửu bình tĩnh nói:

- Ta có thứ có thể dậy, tất nhiên có thể thu đồ đệ truyền thụ. Ngươi tình ta nguyện nhìn khắp tứ hải bát hoang đều là chuyện đạo lý hiển nhiên. Cai này ngươi cũng muốn quản à?

- ...

Ninh Ngọc Hợp nhíu mày nhìn một lát, ánh mắt chuyển về phía Hứa Bất Lệnh:

- Lệnh Nhi, ngươi thật sự chuẩn bị bái nàng làm sư phụ?

Hứa Bất Lệnh cười khẽ:

- Tỏa Long Cổ có chút tàn lưu, thân thể khó có thể khôi phục như lúc ban đầu. Chung cô nương biết phương pháp ôn dưỡng, chỉ có bái nhập sư môn mới có thể truyền thụ, cho nên...

Ninh Ngọc Hợp nhíu chặt mày:

- Ngươi nghe nàng bậy bạ gì. Nàng chính là độc nữ Miêu Cương, sư môn ở đâu ra...

Chung Ly Cửu Cửu thấy Ninh Ngọc Hợp trực tiếp phá đám, lập tức nóng nảy:

- Ninh Ngọc Hợp, ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, gặp được sư phụ cao nhân cũng có vấn đề à? Có chút quy củ sư môn thì làm sao? Ta cũng là vì tốt cho Hứa công tử, sao lại nói như ta muốn hại hắn vậy?

Ninh Ngọc Hợp nhàn nhạt hừ một tiếng:

- Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Ngươi giúp Lệnh Nhi ôn dưỡng thân mình trước. Nếu đúng thì sẽ bàn lại chuyện bái sư này.

Chung Ly Cửu Cửu đứng dậy:

- Phương pháp của tổ tông không thể đổi. Cùng lắm thì không cứu là được, dù sao người vội cũng không phải ta.

Nói xong nàng làm bộ như muốn đi.

Hứa Bất Lệnh có chút bất đắc dĩ, đang muốn mở miệng khuyên can thì Ninh Ngọc Hợp kéo hắn lại:

- Ngươi cứ để nàng đi.

- ...

Chung Ly Cửu Cửu hơi khựng lại. Nàng dừng bước, quay đầu:

- Thôi, ta muốn cứu là Hứa công tử, lại không phải ngươi. Ngươi oán trách thì cứ oán trách đi. Về sau ta cách xa ngươi một chút là được.

Ninh Ngọc Hợp không hề tin tưởng Chung Ly Cửu Cửu hối cải để làm người. Nhưng Hứa Bất Lệnh giữ Chung Ly Cửu Cửu lại, nàng cũng không tiện mạnh mẽ đuổi đi. Nàng chỉ có thể ghi tạc trong lòng trước, tạm thời không nói gì nữa.

Cuối cùng cũng ổn định lại, Hứa Bất Lệnh âm thầm thở phào. Hắn kéo Mãn Chi Nhi xem diễn nửa ngày, khẽ cười nói:

- Đều là việc nhỏ, không cần thiết phải tức giận như vậy. Trở về rồi nói sau.

Chung Ly Cửu Cửu thấy Ninh Ngọc Hợp không đuổi nàng đi, trong lòng cũng âm thầm thở phào. Đoạt đồ đệ không phải là công sức ngày một ngày hai, chỉ cần nàng qua cửa này thì có rất nhiều cơ hội. Nàng cũng không nóng nảy, nhẹ nhàng thi lễ với Hứa Bất Lệnh rồi xoay người ra khỏi đình.

Bốn người xoay người lên ngựa, Ninh Ngọc Hợp đi bên cạnh Hứa Bất Lệnh. Nàng không tiếp tục để ý Chung Ly Cửu Cửu nữa mà mở miệng dò hỏi:

- Lệnh Nhi, ngươi đến đây từ lúc nào? Có tin tức của Thanh Dạ không? Ta trở về mấy tháng cũng không tìm được Thanh Dạ.

Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu:

- Ta vừa đến, còn chưa từng hỏi thăm.

Chúc Mãn Chi đi ở bên kia nói tiếp:

- Đại Ninh tỷ nói có lẽ Tiểu Ninh ở Tào Gia Nhạc Dương. Nếu không chúng ta cùng nhau qua đó xem? Hiện tại còn có thể kịp ăn cua, đến muộn có khi chẳng còn nữa...

Hứa Bất Lệnh ngẩng đầu nhìn:

- Trời đã quá muộn rồi. Thuyền ngừng ở dưới núi Võ Đang, trước tiên ở nơi này tìm khách điếm nghỉ tạm một đêm, ngày mai về trên thuyền. Sau đó cùng đi Nhạc Dương.

Chúc Mãn Chi gật gật đầu, tò mò dò hỏi:

- Lần này công tử ra là vào giang hồ à?

- Không phải! Ta đi Giang Nam cầu hôn.

- Hả?

Khuôn mặt nhỏ vui rạo rực của Chúc Mãn Chi cứng đờ...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)