Thế Tử Thật Hung

Chương 423: Chung ly cửu cửu (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Ninh Ngọc Hợp hừ lạnh một tiếng:

- Từ Đan Thanh gặp ngươi? Một dã nha đầu lớn lên nơi thâm sơn cùng cốc Nam Triều, sao lại ngẫu nhiên gặp Từ Đan Thanh ở trong Quốc Tử Giám Đại Nguyệt được? Ngươi dám nói không phải cố ý gặp gỡ Từ Đan Thanh?

Chung Cửu thở dài:

- Vào giang hồ chính là chạy khắp nơi. Lòng ta kính sợ mạch văn trung thổ, đi Quốc Tử Giám nhìn xem thì đã sao...

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, hơi chút suy tư rồi gật đầu nói:

- Mặc dù thật sự đi tìm Từ Đan Thanh, cũng không có vấn đề gì. Đến bây giờ vẫn còn không ít cô nương đang tìm Từ Đan Thanh...

Ninh Ngọc Hợp nhẹ nhàng nhíu mày:

- Đi tìm cũng thế, đưa yêu cầu vô lễ không biết nên khóc hay cười cũng vậy. Từ Đan Thanh cảm thấy nàng quá coi trọng công danh lợi lộc không muốn vẽ. Nàng tức giận, đuổi theo Từ Đan Thanh khắp thiên hạ. Nói mềm không được thì cứng rắn hạ độc Từ Đan Thanh. Hắn không đồng ý thì không đưa giải dược. Ngươi nói xem đây là chuyện con người nên làm à?

- À…

Hứa Bất Lệnh chớp mắt. Thật ra hắn cũng không tiện đánh giá, bởi vì năm đó Tương Nhi cũng uy hiếp đe dọa mới cướp đi Bát Khôi của Tiêu đại tiểu thư.

Chung Cửu sâu kín thở dài:

- Đều do lúc ấy niên thiếu không biết gì, văn nhân đều là một thân ngạo cốt. Ta cũng chỉ hù dọa Từ Đan Thanh, ai biết hắn sợ như vậy. Người không giữ chữ tín thì không đứng được trên đời. Nếu hắn không muốn vẽ thì nên thà chết chứ không chịu khuất phục, ta cũng sẽ không thật sự độc chết hắn...

- Phi…

Ninh Ngọc Hợp lạnh mắt:

- Ngươi còn không biết xấu hổ? Đều trúng độc, hắn không đồng ý có thể được à? Ngươi dùng thủ đoạn xấu xa ép Từ Đan Thanh đồng ý vẽ tranh cho ngươi, còn trách người ta nói không giữ lời?

Chung Cửu cũng có chút tủi thân:

- Ta thấy hắn đồng ý thì đã giải độc. Sau đó hắn thề son sắt nói vẽ cho ta, theo quy củ phải mua một bầu rượu cho hắn. Lúc ấy ta cũng tin hắn, ngàn dặm xa xôi chạy tới Trường An mua một bầu rượu cho hắn. Sau đó hắn chạy tới vẽ ngươi rồi trực tiếp phong bút, cái này là hắn không đúng còn gì?

Hứa Bất Lệnh sắp xếp lại, quay đầu nói:

- Nếu thật là như thế, cũng không thể trách Từ Đan Thanh nói không giữ lời.

- Ta không trách hắn.

Trên mặt Chung Cửu mang theo vài phần áy náy:

- Lúc ấy trẻ người non dạ, đúng là không biết suy xét.

Hứa Bất Lệnh gật gật đầu:

- Sư phụ, không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa...

- Nàng biết sai á?

Sắc mặt Ninh Ngọc Hợp lạnh băng, tiếp tục nói:

- Nàng chính là người đàn bà đanh đá càn quấy. Mặc dù là Từ Đan Thanh bị ép bất đắc dĩ lừa nàng, nàng hẳn nên đi tìm Từ Đan Thanh gây rối, có liên quan gì đến ta?

Hứa Bất Lệnh ngồi ở trước mặt Ninh Ngọc Hợp, dịu dàng nói:

- Chắc chắn không liên quan gì đến sư phụ, nàng cũng không trách ngươi...

Ninh Ngọc Hợp vừa bực vừa tức:

- Nàng nói hươu nói vượn ngươi cũng tin? Lúc ấy Từ Đan Thanh vẽ cho ta xong rồi thì phong bút. Nàng tìm không thấy Từ Đan Thanh thì chạy tới tìm ta gây rối, nói ta đoạt vị trí Bát Khôi của nàng. Ta vốn dĩ ở Đường Gia làm tiểu thư, nàng còn không dám đến. Sau đó ta xảy ra chuyện lưu lạc tới Trường Thanh Quan, nàng lập tức tìm tới...

Chung Cửu mấp máy môi:

- Ta... ta chỉ là tìm ngươi nói chuyện tâm sự...

- Ngươi gọi đấy là tâm sự à?

Ninh Ngọc Hợp giận sôi máu, nắm tay Hứa Bất Lệnh, trong mắt tràn đầy bực bội:

- Lúc ấy ta và Thanh Dạ sống nương tựa lẫn nhau. Sau khi nàng tìm được Trường Thanh Quan, tới cửa là chất vấn vì sao ta đoạt vị trí Bát Khôi của nàng. Ta giải thích, nàng còn không nghe. Nàng nhất định bắt ta chiêu cáo giang hồ, nói gì mà ‘Dù sao ta đã xuất gia, cũng không bằng nàng, để vị trí thiên hạ đệ nhất cho nàng’. Ta không đánh nàng đã là tốt...

Hứa Bất Lệnh nhăn mày nhìn về phía Chung Cửu.

Ánh mắt Chung Cửu hổ thẹn:

- Đúng là có việc này. Lúc ấy ta cũng mới mười sáu mười bảy, lời nói đúng là có chỗ không ổn...

- Ngươi đâu chỉ lời nói không ổn!

Ninh Ngọc Hợp giống như tức phụ tố khổ với trượng phu, cắn răng nói:

- Lúc ấy ta không có tâm tư để ý đến nàng. Nàng bắt đầu càn quấy, ban ngày ngủ buổi tối gõ cửa, không cho ta và Thanh Dạ nghỉ ngơi. Ta đi đánh nàng thì nàng chạy. Ta về thì nàng lại nhảy ra. Lúc ấy Thanh Dạ mới tám tuổi, tức đến ăn không ngon... Cái này cũng thôi đi, qua gần tháng ta cũng đã quen. Nàng bắt đầu thay đổi các kiểu, đưa tới một đống rắn trùng chuột kiến rải quanh bên ngoài đạo quan. Làm ta và Thanh Dạ sợ tới mức cũng không dám ngủ, còn hạ độc ở hồ nước...

Chung Cửu vội nâng tay lên:

- Ngươi đừng ngậm máu phun người, không hạ độc, là phấn ngứa. Ai bảo ngươi tắm tiên...

- Phi… Ngươi còn có mặt mũi giải thích?

Ninh Ngọc Hợp đầy bực bội:

- Lúc ấy ta ăn không ngon ngủ không tốt, cố gắng chống đỡ một đoạn thời gian. Lúc mới bắt đầu ta còn không muốn phiền toái tiền bối Võ Đang. Kết quả nàng không ngừng quấy rầy, ta không có cách nào mới xin tiền bối Võ Đang hỗ trợ. Mới đầu là Thanh Hư chân nhân lại đây, giảng đạo lý khuyên nàng đừng u mê không tỉnh. Kết quả nàng còn không biết tốt xấu, nói mình không giết người phóng hỏa. Trường Thanh Sơn lại không phải Võ Đang, nàng ở Trường Thanh Sơn nuôi sâu nuôi chim liên quan gì đến Võ Đang. Thiếu chút nữa tức chết Thanh Hư chân nhân, sau đó Trần Đạo Tử mới đến, trục xuất nàng khỏi giang hồ Trung Nguyên...

- Ồ…

Hứa Bất Lệnh đầy kinh ngạc. Hắn giơ tay xoa xoa trán, nhìn về phía Chung Cửu, có chút không biết nên đánh giá như thế nào. Cô nương tiên khí như vậy, tuổi trẻ cũng quá... quá nghịch rồi...

Chung Cửu chờ Ninh Ngọc Hợp nói xong, mới than nhẹ:

- Ta biết lúc ấy vì chút danh tiếng đứng đầu tranh tới tranh đi là không đúng. Hiện tại ta đã nghĩ thông, sớm buông hư danh xuống...

Ninh Ngọc Hợp không tin:

- Nếu buông rồi, ngươi về Trung Nguyên làm gì? Vì sao lại tiếp cận Lệnh Nhi?

Chung Cửu vuốt lọn tóc đẹp bên tai:

- Ta vốn là vào giang hồ, chạy từ nam chí bắc rất bình thường. Cũng trùng hợp gặp gỡ Hứa công tử, ta biết chút y thuật muốn truyền y bát...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)