Bên trong đại viện Vĩnh Phong Thương, hơn ba mươi tên lưu manh ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất im như ve sầu mùa đông. Chúc Mãn Chi đầy kích động, mặt chôn ở trên ngực Hứa Bất Lệnh cọ tới cọ lui, nói năng lộn xộn.
Hứa Bất Lệnh chắc chắn nhớ lúc chọc Mãn Chi Nhi, đôi tay ôm khuôn mặt tròn tròn, đang muốn tiện thể hôn mấy cái. Khóe mắt hắn lại nhìn thấy sư phụ từ trước đến nay dịu dàng như nước, nhặt gậy gỗ trên mặt đất lên đằng đằng sát khí đi về phía sau lưng hắn.
Hứa Bất Lệnh còn tưởng rằng có chuyện. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại thấy Chung Cửu cùng hắn đến trừng lớn một đôi mắt hồ ly. Hai tay nàng ôm lấy ngực đang đáng thương đau khổ nhìn hắn.
Móa nó...
Trong lòng Hứa Bất Lệnh quýnh lên. Hắn vội vàng buông Tiểu Mãn Chi ra, chạy cầm lấy gậy gộc sư phụ đang chuẩn bị đánh, vội nói:
- Sư phụ, ngươi làm cái gì thế?
Sau khi Chúc Mãn Chi phát hiện tình huống này thì vội vàng... chạy vào nhà cầm lấy đĩa hạt dưa nhỏ, ngồi ở băng ghế dưới mái hiên nhìn không chớp mắt.
Ninh Ngọc Hợp hiển nhiên động chân hỏa, nhìn đồ đệ chắn ở trước mắt:
- Lệnh Nhi, ngươi tránh ra!
Chung Cửu không né không tránh, chỉ đầy áy náy đứng ở tại chỗ, vành mắt đỏ lên:
- Hứa công tử, ngươi để nàng đánh đi! Trước kia là ta không tốt, để nàng xả giận...
- Ngươi…
Ninh Ngọc Hợp vốn dịu dàng như nước làm người như tắm mình trong gió xuân, lúc này lại đầy phẫn nộ. Gậy gộc bị Hứa Bất Lệnh túm lấy, nàng bèn giơ tay chỉ vào Chung Cửu đang giả vờ trang thương:
- Dạ Cửu Nương! Ngươi còn có mặt mũi giả vờ tủi thân?...
Hứa Bất Lệnh chưa từng nghe qua biệt danh của Dạ Cửu Nương. Hắn vẫn chắn sư phụ giận dữ, vẻ mặt ôn hoà:
- Đừng kích động! Chuyện năm đó của các ngươi, ta đều đã nghe nói. Chỉ là hiểu lầm nhỏ...
- Hiểu lầm nhỏ?
Ninh Ngọc Hợp thấy Hứa Bất Lệnh che chở cho đối phương thì giống như tiểu tức phụ bắt gian phát hiện trượng phu nói chuyện giúp hồ ly tinh. Vành mắt nàng cũng đỏ lên, nhìn Hứa Bất Lệnh chất vấn:
- Lệnh Nhi! Sao ngươi lại ở bên nàng? Nàng là người cực kỳ am hiểu mê hoặc nhân tâm, nói mười câu không có một câu là thật. Chính là cái loại bại hoại giang hồ...
Chung Cửu bị mắng như vậy cũng không cãi lại, chỉ nức nở hai tiếng:
- Hứa công tử, ngươi để nàng mắng chửi đi. Ta không có việc gì...
- Ngươi…
Ninh Ngọc Hợp thấy đối phương còn giả bộ đáng thương, cũng bất chấp khí độ thục nữ, lập tức muốn tiến lên động thủ.
Cảm giác của Hứa Bất Lệnh về Chung Cửu rất tốt. Nàng lại đi theo hắn đến đây, chắc chắn hắn không thể để sư phụ đánh nàng một trận được. Hắn lập tức ôm eo nhỏ của sư phụ, dùng sức kéo về. Mắt thấy hai nữ nhân đều khóc, hắn cũng không dám nói nặng lời, chỉ có thể mềm giọng khuyên bảo:
- Sư phụ, ngươi bình tĩnh! Ở đây nhiều người, chúng ta tìm chỗ yên lặng chậm rãi ngồi xuống nói chuyện.
Cũng không biết ngày xưa Ninh Ngọc Hợp bị tủi thân đến nhường nào, nàng bị đồ đệ ôm vào trong ngực cũng không quan tâm, chỉ trừng mắt với Chung Cửu:
- Ngươi cút ngay cho ta. Nếu để ta còn thấy ngươi nữa, ta đánh gãy chân ngươi...
Chung Cửu yếu đuối sợ hãi, dịu dàng nói:
- Ngọc Hợp, năm đó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện...
- Ngươi cũng xứng gọi tên của ta à?
...
Ồn ào nhốn nháo, ầm ĩ.
Hứa Bất Lệnh chỉ cảm thấy đầu to lên, vội vàng phất tay để Mãn Chi Nhi đừng xem diễn nữa mà dẫn đường tìm chỗ yên lặng hoà giải.
Lúc này Chúc Mãn Chi mới chạy tới, hỗ trợ trấn an Ninh Ngọc Hợp, cùng ra khỏi Vĩnh Phong Thương. Mọi người tìm một thạch đình ở ven bờ Đan Giang, ngồi xuống nói chuyện.
Trong thạch đình không lớn, Chung Cửu và Ninh Ngọc Hợp ngồi ở hai đầu, Hứa Bất Lệnh đứng ở giữa để ngừa sư phụ nổi nóng đánh chết Chung cô nương.
Chúc Mãn Chi lại đầy thổn thức, ngồi bên người Ninh Ngọc Hợp, mềm giọng khuyên bảo:
- Đại Ninh tỷ, xin ngươi bớt giận! Vị cô nương kia thoạt nhìn cũng không giống hạng người tội ác chồng chất...
Ninh Ngọc Hợp qua kích động lúc ban đầu, hiện tại cảm xúc cũng đã ổn định vài phần. Nàng nhìn về phía đồ đệ ‘ngây thơ vô tri’, nghiêm túc nói:
- Lệnh Nhi, ngươi trăm triệu lần đừng có bị nàng lừa. Hiện tại lập tức đuổi nàng đi đi, nàng nói gì cũng không thể tin.
Trên mặt Chung Cửu mang theo vài phần hổ thẹn. Nàng sâu kín thở dài, đứng dậy:
- Thôi! Nếu Ninh cô nương không thể nhìn ta như thế, ta vẫn nên đi thôi...
Hứa Bất Lệnh kẹp ở giữa, vẫn muốn hóa giải ngăn cách. Hắn giơ tay để Chung Cửu ngồi xuống, nhìn về phía Ninh Ngọc Hợp:
- Sư phụ, rốt cuộc các ngươi có hiểu lầm gì? Chung cô nương thật sự không giống hạng người tâm thuật bất chính. Mặc dù niên thiếu có điều không ổn, hiện tại nàng cũng đã hiểu rõ đạo lý, lòng mang áy náy...
- Lòng nàng mang áy náy?
Ninh Ngọc Hợp thấy Hứa Bất Lệnh bị sắc đẹp mê hoặc u mê không tỉnh thì lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng thấy nàng lớn lên ra dáng ra hình mà lòng nàng đều đen, một bụng ý nghĩ xấu...
Chung Cửu vuốt sợi tóc bên tai, có chút vô tội:
- Đều là chuyện quá khứ rồi. Ngọc Hợp, xin ngươi bớt giận.
Ninh Ngọc Hợp lười để ý đến Chung Cửu. Nàng nắm lấy tay Hứa Bất Lệnh, thấm thía nói:
- Lệnh Nhi, ngươi biết năm đó nàng trải qua chuyện gì không?
Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu:
- Chuyện gì?
Ninh Ngọc Hợp hơi đắn đo, mới bắt đầu nói ra các việc ác chồng chất của Chung Cửu năm đó:
- Năm đó Từ Đan Thanh vẽ mỹ nhân thiên hạ, danh tiếng thật sự rất lớn. Có rất nhiều nữ tử đều tới cửa cầu được vẽ. Từ Đan Thanh là văn nhân, vẽ mỹ nhân lại không hoàn toàn chỉ xem dung mạo, tú ngoại tuệ trung tài mạo song toàn mới có thể vẽ. Nhưng trong đó có nữ tử tên ‘Dạ Cửu Nương’, không có chút tự mình hiểu lấy nào, chặn đường đuổi theo khắp nơi, ép Từ Đan Thanh vẽ cho nàng. Hơn nữa không thể tùy tiện vẽ một bức, còn phải vẽ nàng rồi thì không được vẽ người khác, đánh giá cũng phải cao hơn những người khác...
Sắc mặt Chung Cửu đỏ lên, nhưng lại không phủ nhận: