Thế Tử Thật Hung

Chương 421: Xa cách đã lâu mới gặp lại

Chương Trước Chương Tiếp

Trong đại viện chất đầy hàng hóa, Chúc Mãn Chi mặc váy thêu hoa nhí, tay chống eo tỏ vẻ Lang Vệ đi tới đi lui ở trước mặt mấy chục tên lưu manh:

- Biết trước kia ta làm gì không? Lang Vệ doanh chữ ‘Thiên’! Có biết Vạn Nhân Đồ - Trương Tường không? Đó là cấp trên trực tiếp của ta, biết Trung Dũng Hầu Lý Gia chứ? Đó là vụ án ta tự tay làm... Mấy tiểu lâu la các ngươi, trước kia ở Trường An, ta đều không thèm nhìn, ai cho ngươi lá gan?

- Cô nãi nãi, các ngươi lại đây cũng không báo gia môn, ta nào biết...

Cốp…

- Không báo gia môn là ngươi có thể ỷ thế hiếp người? Có còn vương pháp không? Ngươi không để núi Võ Đang vào mắt hay là không để đương kim Thánh Thượng vào mắt?

- Không có! Không có...

Đoan Chính Giáp đầy kìm nén, chỉ cảm thấy có lý mà nói không được.

Mấy ngày hôm trước hắn mang theo thủ hạ ở trên bến tàu, nhìn thấy hai nữ tử tìm thuyền đi núi Võ Đang. Hai người ăn mặc như nữ tử dân quê tầm thường lại như hoa như ngọc, người này xinh đẹp hơn người kia.

Đoan Chính Giáp lăn lộn nhiều năm ở Kinh Môn, vẫn là lần đầu gặp cô nương đẹp như vậy. Nhìn đối phương ăn mặc mộc mạc không giống như là nữ tử gia đình giàu có, hắn lập tức động tâm tư xấu xa, tiến lên nho nhã lễ độ thăm hỏi.

Đoan Chính Giáp ở Kinh Môn cũng coi như nhân vật có uy tín danh dự, có thể làm thiếp cho hắn có thể nói là phúc khí với người nghèo. Vốn tưởng rằng nói lời hay là có thể ôm mỹ nhân về, nào biết được hai nữ tử kia tính tình rất lớn, chẳng những không đồng ý, còn nói hắn si tâm vọng tưởng.

Lúc ấy Đoan Chính Giáp nổi giận, cho đám đàn em vây hai người lại định đe dọa uy hiếp. Kết quả mười mấy tiểu đệ thêm cả chính hắn đều bị nữ tử lớn tuổi hơn đánh ngã.

Vốn dĩ trên giang hồ nhìn nhầm bị đánh một trận rất bình thường, nhưng không nghĩ tới hai nữ ma đầu này thế mà lừa bịp hắn. Trói hắn cùng một đám huynh đệ ném vào nhà kho trong đại viện, không cho dỡ hàng hàng hoá chuyên chở.

Trong lòng Đoan Chính Giáp tức giận, tìm người gọi Huyện thái gia tới làm chủ cho hắn. Kết quả vừa hỏi, đối phương là Thu chân nhân núi Võ Đang, là người mười năm trước đào hôn với Hoàng Đế kia, đến cả Sở Vương đều đi vòng miễn cho đương kim thiên tử hiểu lầm, nữ thái tuế sống sờ sờ.

Vậy cũng thôi, mấu chốt là Ninh Ngọc Hợp kia không tha người, còn tố ngược lại để quan phủ làm chủ cho nàng.

Huyện thái gia có thể làm chủ thế nào, nữ nhân mà Hoàng Đế cũng chưa cưới được. Hiện tại một tên lưu manh mắt bị mù cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Nếu hắn thiên vị, không chừng qua mấy ngày sổ con sẽ đến Ngự Thư phòng. Suy nghĩ vì mũ quan, Huyện thái gia ấn Đoan Chính Giáp đánh cho một trận, sau đó chuồn mất mặc kệ.

Đoan Chính Giáp biết chọc sai người rồi. Hắn vốn định cúi đầu nhận sai, nhưng thỉnh thần dễ dàng đưa thần khó. Hai cô nãi nãi này đưa bạc không cần, nói tốt không nghe, Chỉ giam hắn ở chỗ này không cho buôn bán, tiểu nha đầu trước mặt kia còn từ sớm đến tối đưa ra luật Đại Nguyệt, cãi lại là đánh. Đã bảy tám ngày rồi cũng không có ý rời đi.

Quanh đội thuyền, người giang hồ mỗi ngày chạy đến bên ngoài tường viện chế giễu, cũng không biết chuyện ngu xuẩn này đã truyền tới địa phương nào rồi.

Sắp bắt đầu mùa đông đúng là mùa thịnh vượng vận chuyển hàng hóa. Mỗi ngày hàng hóa dồn đống không ra không vào được, hao tổn bạc làm trong lòng Đoan Chính Giáp nhỏ máu. Mắt thấy lại đến buổi chiều, hắn thật sự không nhịn được:

- Cô nãi nãi, ngươi muốn cái gì cứ việc nói thẳng. Cứ thủ như vậy, lương thực không chuyển đi được, sẽ đói chết người...

- Ngươi vận chuyện đồ sứ lá trà, có thể làm cơm ăn chắc? Thành thật đợi.

Chúc Mãn Chi cầm lấy gậy gỗ lại gõ lên cửa. Nàng nói miệng khô lưỡi khô, xoay người về phòng thu chi Vĩnh Phong Thương.

Tiên sinh phòng thu chi thật cẩn thận ngồi ở trước bàn giả chết, Ninh Ngọc Hợp ăn mặc như thôn cô ngồi ở ghế thái sư thong thả ung dung uống nước trà.

Chúc Mãn Chi ngồi xuống ghế dựa da thú ở bên cạnh, chân lắc lư lay động, có chút không thú vị:

- Đại Ninh, đã bảy tám ngày rồi, tin tức có lẽ đã truyền tới Cửu Giang. Tiểu Ninh hẳn đã sớm nghe được tin tức. Sao còn chưa đến?

Ninh Ngọc Hợp khe khẽ thở dài:

- Nếu Thanh Dạ ở đất Sở, nghe được tin tức của ta hẳn sẽ qua. Đến bây giờ không lộ diện, có thể là không muốn đến. Trên giang hồ nói Đả Ưng Lâu muốn đi Tào Gia, Thanh Dạ có xích mích với Đả Ưng Lâu, ta sợ nàng tự chủ trương nấp ở Tào Gia.

Chúc Mãn Chi giáo dục lưu manh mấy ngày, mới đầu còn có hưng phấn hành hiệp trượng nghĩa. Lúc này nàng có chút chán ngấy:

- Còn phải đợi bao lâu đây? Xử lý những người này chẳng thú vị chút nào...

Ninh Ngọc Hợp cười khẽ:

- Coi như là vì dân trừ hại. Đán lưu manh này đánh bọn họ một trận thì không nhớ lâu, thiệt bạc lại như bị cắt thịt. Lại chờ thêm hai ngày, chờ bọn họ biết đau. Về sau tự nhiên sẽ kẹp chặt cái đuôi làm người.

Chúc Mãn Chi gật gật đầu, nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ. Nàng ngẫm nghĩ lại thấy hơi nhớ Hứa Bất Lệnh:

- Ta còn nghĩ năm nay đi Túc Châu một chuyến. Đường mùa đông không dễ đi, hiện tại xem ra không đi được rồi. Nếu không đầu xuân sang năm chúng ta cùng nhau qua đi. Hứa công tử chắc chắn cũng nhớ Đại Ninh tỷ...

Mi mắt Ninh Ngọc Hợp cong cong:

- Ta cũng rất nhớ Lệnh Nhi, cũng không biết vết thương của hắn sao rồi. Chờ tìm được Thanh Dạ, chúng ta cùng nhau đi. Trước đó đã nói với Lệnh Nhi, để hắn xây một cái đạo quan nhỏ ở Túc Châu cho ta. Về sau chúng ta ở mãi trong núi Võ Đang cũng có chút ngượng ngùng.

Chúc Mãn Chi cẩn thận ngẫm nghĩ:

- Nghe nói Túc Châu ở bên trong sa mạc, có núi à?

- Đạo quan cũng không nhất định phải xây ở trên núi. Không phải hắn nói trong nhà có một biển hoa lớn à? Cứ xây ngay trong biển hoa là được.

- Hì hì, nghe nói còn có một chiếc giường thật lớn, mười người ngủ đều không chật...

Giường lớn...

Ninh Ngọc Hợp nhăn mày, hơi suy tư:

- Vậy không xây ở trong biển hoa, tùy tiện tìm một chỗ là được...

Trong lúc tán gẫu, ngoài phòng thu chi bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn:

- Đoan Chính Giáp là ai?

- Ta, huynh đệ là... Á… Đại hiệp tha mạng...

Chúc Mãn Chi và Ninh Ngọc Hợp nghe thấy âm thanh trong trẻo này, đều chấn động, có chút không thể tin nổi.

Chỉ một chút chần chờ này, bên ngoài lại truyền đến tiếng từng nắm đấm đánh vào da thịt, còn có tiếng hán tử hoảng sợ đến cực điểm kêu rên:

- Á… Ngươi là ai?... Á… Mẹ nó ta chọc gì ngươi…

Chúc Mãn Chi đầy vui mừng, có chút khó có thể tin chạy ra ngoài phòng thu chi. Nàng lập tức nhìn thấy công tử áo trắng quấn trong giấc mộng của nàng mấy tháng nay đứng ở đại viện.

- Hứa công tử!

Chúc Mãn Chi sợ hãi kêu lên một tiếng rồi chạy như điên nhào lên người Hứa Bất Lệnh.

Ninh Ngọc Hợp thì hoảng sợ, lắc mình một cái đi đến trước mặt Hứa Bất Lệnh. Nàng giữ chặt Hứa Bất Lệnh đang đánh đập Đoan Chính Giáp:

- Đừng đánh, ta đánh rồi...

Hứa Bất Lệnh vừa rồi đã hỏi thăm tin tức, cho nên mới dùng nắm tay. Nếu không hắn đã sớm giết người. Sau khi nhìn thấy Mãn Chi và Ninh Ngọc Hợp, hắn dừng tay, xoay người đón được Tiểu Mãn Chi đang lao đến, bế nàng lên xoay một vòng. Hắn khẽ cười nói:

- Sư phụ, Mãn Chi, các ngươi không ở trong đạo quán, sao lại chạy đến đây?

Ninh Ngọc Hợp tựa như đã quên chuyện ‘bánh bao trắng’ này. Nàng cười dịu dàng, đang muốn nói vài câu với Hứa Bất Lệnh, đưa mắt nhìn lại thấy phía sau Hứa Bất Lệnh có một nữ tử yêu diễm mặc váy dài màu xanh biển đang đứng, một đôi mắt hồ ly nhìn về phía khác, đang cố gắng tỏ vẻ mình không tồn tại.

Dạ Cửu Nương!?

Cả người Ninh Ngọc Hợp chấn động, tươi cười trên mặt lập tức biến mất. Nàng nhìn trái nhìn phải, nhặt gậy gỗ trên mặt đất lên, bước qua...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)