Thế Tử Thật Hung

Chương 420: Đi ở bờ sông, sao có thể không ướt giày

Chương Trước Chương Tiếp

Lộc cộc lộc cộc…

Trên quan đạo, tuấn mã chạy như bay, hướng về phía Kinh Châu.

Hứa Bất Lệnh ra roi thúc ngựa. Hắn còn chưa chạy bao xa, phía sau đã truyền đến tiếng vó ngựa cùng tiếng gọi yêu kiều:

- Hứa công tử! Hứa công tử...

Quay đầu lại liếc mắt một cái, thấy Chung Cửu cưỡi ngựa đỏ thẫm vô cùng lo lắng đuổi theo.

Trên tay Hứa Bất Lệnh cầm theo trường thương. Hắn hơi thả chậm tốc độ ngựa, mở miệng nói:

- Chung cô nương, chuyện bái sư này chờ ta trở lại rồi nói tỉ mỉ. Ta đi Kinh Môn trước một chuyến.

Chung Cửu chạy đến trước mặt hắn, dịu dàng khuyên nhủ:

- Hứa công tử, ngươi không cần gấp như vậy. Ninh Ngọc Hợp lại không phải mới vào giang hồ. Chỉ luận võ nghệ, nàng còn cao hơn ta, lại ở dưới chân núi Võ Đang. Ta tới cửa còn bị đuổi ra ngoài, ai dám ép nàng cưới chứ? Giang hồ đồn đại không tin được...

Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, thoáng nghĩ lại là có điểm không đúng. Chỉ mới nghĩ đến sư phụ ngốc bạch ngọt, lại quên điều này.

Ninh Ngọc Hợp là đạo sĩ Toàn Chân, một đấu bốn có thể đánh ngã Trương Tường. Kinh Môn lại cách núi Võ Đang hơn trăm dặm, sát thần Võ Đang - Trần Đạo Tử cũng không phải ăn chay. Mặc dù Sở Vương muốn cưới Ninh Ngọc Hợp cũng phải suy nghĩ đến cảm thụ của đương kim Thánh Thượng, ai có bản lĩnh lớn như vậy lại không đầu óc làm chuyện này...

Nghĩ đến đây, Hứa Bất Lệnh thả chậm tốc độ ngựa, hơi khó hiểu:

- Vừa rồi sốt ruột thế mà quên mất. Ừm... Lời đồn không có gió sẽ không tản ra, vẫn qua xem đi.

Chung Cửu đi ở bên cạnh Hứa Bất Lệnh, lắc đầu nói:

- Công tử không cần lo lắng. Nếu công tử nghe được tiếng gió, núi Võ Đang đã sớm nghe được. Ninh Ngọc Hợp được Võ Đang che chở, nếu thực sự có loại chuyện này thì đám lão yêu quái trên núi Võ Đang đã sớm tới cửa. Nào cần công tử lặn lội đường xa chạy đến...

Hứa Bất Lệnh vẫn chưa dừng ngựa:

- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Ninh Ngọc Hợp là sư phụ ta, biết được tin tức của nàng. Cho dù thế nào ta cũng phải đi qua, sớm qua chút miễn có cạm bẫy...

Giữa mày Chung Cửu hiện lên chút sốt ruột. Năm đó vị trí Bát Khôi của nàng bị Ninh Ngọc Hợp cướp, tới cửa lôi lôi kéo kéo với Ninh Ngọc Hợp, hai bên đã sớm kết thù. Nếu gặp Ninh Ngọc Hợp, hoàn toàn giũ ra chuyện năm đó, chắc chắn nàng cướp đồ đệ không thành. Nhưng lúc này giờ phút này, nàng cũng không lấy cớ ngăn Hứa Bất Lệnh lại.

Hai con ngựa một đường phi nhanh. Sau khi Hứa Bất Lệnh gặp được một đám giang hồ tụ tập uống trà trên đường, hắn xuống ngựa hỏi thăm chưởng quầy tin tức linh thông một chút, biết được đồn đại là ‘Đệ nhất Kinh Môn - Đoan Chính Giáp ép cưới thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hai bên phát sinh xung đột’, cụ thể cũng không rõ ràng lắm. Tỉ mỉ hỏi lai lịch Đoan Chính Giáp thì là địa đầu xà huyện Cốc Thành, Kinh Môn, dưới tay có mười mấy chiếc thuyền, ở địa phương hoành hành ngang ngược vân vân…

Sau khi tìm hiểu tình hình, Hứa Bất Lệnh mới hơi yên tâm chút. Chung Cửu theo ở phía sau, hơi do dự nhẹ giọng nói:

- Một lưu manh trên hương trấn thôi! Chắc chắn là trên giang hồ truyền bậy, Hứa công tử không cần nôn nóng như thế.

Hứa Bất Lệnh gật gật đầu:

- Dù sao cũng đã lên đường, huyện Cốc Thành cũng chỉ còn một trăm dặm nữa, buổi chiều là đến.

Trong lòng Chung Cửu có chút vội, rồi lại không tiện để lộ ra. Nàng ngẫm nghĩ, dứt khoát lấy một cái bình nhỏ từ trong ngực ra đưa cho Hứa Bất Lệnh:

- Đây là đan dược ngày thường ta chế tác, có thể giải được bách độc trong thiên hạ. Bái sư đều có lễ nhập môn, hy vọng ngươi không ghét bỏ.

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, vốn định giơ tay nhận lấy. Nhưng hắn ngẫm lại rồi vẫn lắc đầu nói:

- Nghe được tin tức sư phụ, loại chuyện này dĩ nhiên phải hỏi ý nàng một chút. Chung cô nương đừng vội. Năm đó hai người các ngươi đều là thân bất do kỷ, Võ Đang xen vào việc người khác đuổi ngươi ra ngoài, không liên quan gì đến sư phụ. Tính tình sư phụ rất tốt, chắc chắn sẽ đồng ý việc này.

Chung Cửu cắn cắn môi dưới. Mắt thấy không thể nấu gạo thành cơm, nàng chỉ đành cười khẽ, lại nói:

- Hứa công tử, năm đó ta còn nhỏ lại bị tức giận, cử chỉ đúng là có điều không ổn, lại còn có không ít hiểu lầm. Chỉ sợ sư phụ ngươi cũng không thích ta. Nhưng hiện tại đã nghĩ thông, trong lòng thấy áy náy với chuyện năm đó. Nếu nàng trách cứ ta, còn nhờ ngươi nói tốt vài câu cho ta...

- Chung cô nương yên tâm! Tuy ta và ngươi mới quen nhau thời gian ngắn nhưng Chung cô nương làm người, ta vẫn có chút hiểu biết. Một chút hiểu lầm năm đó, ta ở giữa nói vun vào, tất nhiên cũng sẽ hóa giải...

- Ôi... Mọi người đều có lúc vô tri. Nếu Ninh Ngọc Hợp có nói ta cái gì, ngươi để ta giải thích, không thể chưa gì đã tin...

Hứa Bất Lệnh nghe xong một lát, mơ hồ cảm thấy không thích hợp. Hắn quay đầu lại hỏi:

- Chung cô nương, năm đó ngươi và sư phụ có hiểu lầm gì?

Chung Cửu hất sợi tóc bên tai, làm ra dáng vẻ thản nhiên ‘tất cả đều đã qua’, lắc lắc đầu:

- Tuổi trẻ thôi, đơn giản là cãi nhau ầm ĩ, thật ra cũng không có gì... Ta không phải loại nữ tử mang ý xấu, cũng thật lòng muốn giúp công tử...

Hứa Bất Lệnh gật gật đầu, vẫn cảm giác Chung Cửu trở nên hơi cổ quái. Nhưng hắn không biết nguyên nhân nên cũng không hỏi nhiều, ra roi thúc ngựa chạy tới huyện Cốc Thành...



Huyện Cốc Thành ở ven bờ Đan Giang, bản thân là nơi giao hội giữa các thành Nhạc Dương, Kinh Môn, Tương Dương, xem như cảng giao nhau giữa đường thủy và đường bộ.

Sắp vào mùa đông, huyện Cốc Thành xe ngựa tụ tập, lực phu khiêng bao tải dỡ hàng hóa ở trên bến tàu. Không ít khách giang hồ nghe được tin tức quanh quẩn ở bên ngoài Vĩnh Phong Thương, có người còn bò lên đầu tường quan sát cảnh tượng bên trong.

Vĩnh Phong Thương là kho để hàng hoá chuyên chở, thương nhân vận chuyển hàng hóa lui tới chỗ này, từ đội tàu đưa đi các nơi trong thiên hạ. Chủ nhân đội tàu và Vĩnh Phong Thương đều là nhà giàu Đoan Gia ở trấn trên. Đương gia Đoan Chính Giáp là du côn, hắc bạch hai giới đều giao thiệp, một đôi quả đấm càng có tiếng tàn nhẫn ở Kinh Môn. Hắn lăn lê bò lết nửa đời người ở phố phường, mới làm ra gia nghiệp hiện tại, được bạn bè năm sông bốn biển tôn xưng là ‘Đệ nhất Kinh Môn’.

Đoan Chính Giáp tất nhiên là có công phu, nhưng bên cạnh chính là Tào Gia Nhạc Dương, Lâm Gia Hổ Đầu Sơn, núi Võ Đang là quái vật khổng lồ trên giang hồ. Nói lợi hại thật ra cũng không có khả năng thật sự là đệ nhất, có thể đi lại với cả hai giới hắc bạch, nguyên nhân chủ yếu vẫn là hiếu kính đúng chỗ bên quan phủ kia.

Đoan Chính Giáp có thể làm lớn như vậy, chắc chắn không phải mãng phu không có đầu óc. Ngày thường hắn biết được đúng mực, không nên dây vào người không chọc được, cũng bắt nạt gia đình bình dân, nhổ lông nhạn gì đó vân vân… An an ổn ổn ở huyện Cốc Thành lăn lộn nửa đời người, vẫn luôn không ra đường rẽ gì. Du hiệp trên giang hồ cũng không dám trêu chọc người có quan hệ với quan phủ.

Nhưng đi ở bờ sông, sao có thể không ướt giày.

Đoan Chính Giáp không trêu chọc người không nên trêu chọc lại vẫn xem thường giang hồ hiểm ác.

Buổi chiều, bên trong đại viện Vĩnh Phong Thương, hơn ba mươi tên tay chân ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, Đoan Chính Giáp cầm đầu ăn mặc như viên ngoại, đầu trọc mặt đầy kìm nén nhìn tiểu cô nương phía trước:

- Cô nãi nãi, ta chỉ nói bừa thôi. Sao ngươi không tha người vậy? Chỗ để hàng này một ngày là hơn trăm lượng bạc...

Cộp…

Tiếng gậy gỗ đánh vào trên đầu, Đoan Chính Giáp rụt cổ, giận mà không dám nói gì...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)