Thế Tử Thật Hung

Chương 418: Vừa lừa vừa gạt (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trời tờ mờ sáng, trên hồ Thái Cực tràn ngập sương mù giống như đặt mình vào giữa biển mây.

Trong phòng ở dưới đuôi thuyền, Hứa Bất Lệnh đứng dậy mặc áo vào. Hắn mở cửa sổ ra hít thật sâu một hơi không khí sáng sớm, chỉ cảm thấy eo hơi đau.

Sau khi nghe Chung Cửu nói vậy, Hứa Bất Lệnh cũng hơi hoảng. Hắn không dám để lại chút hàn độc lừa bảo bảo nữa. Ngày hôm qua rất nghiêm túc giải độc một lần, mạnh mẽ viết cho bảo bảo một chữ ‘chính’.

Sau một đêm trắng làm lụng hiệu quả không tồi, một chút hàn độc trong cơ thể hơi không thể phát hiện trực tiếp thành không cảm giác được. Nhưng nói giải hết rồi thì không đúng. Hứa Bất Lệnh tự mình xem mạch cảm nhận, theo như lời Chung Cửu, vải bố trắng dính một giọt mực, có giặt thế nào cũng vẫn có vết. Tuy rằng đã hoàn toàn không ảnh hưởng đến thân thể, thậm chí không cảm giác được, trong lòng hắn lại có chút ngăn cách.

Lúc này Hứa Bất Lệnh mới hoàn toàn tin tưởng Chung Cửu là cao nhân có đạo hạnh. Không ai sẽ ôm thái độ tạm chấp nhận với sức khỏe của mình, nếu Chung Cửu chắc chắn có thể làm hắn khôi phục như lúc ban đầu, vậy bái sư cũng không có gì khó xử. Vương phủ cũng không thiếu một vị trí môn khách...

- Hừ…

Trong lúc suy tư, sau lưng truyền đến tiếng động.

Hứa Bất Lệnh quay đầu lại thấy bảo bảo đại nhân bị mình bắt nạt thảm rúc ở trong chăn lộ ra một đôi mắt ngập nước. Khuôn mặt nàng vẫn đỏ hồng, hơi thở như lan, tóc lộn xộn, dáng vẻ đau khổ, đang dùng ánh mắt muốn ăn thịt người lườm hắn.

Hứa Bất Lệnh tươi cười ngồi xuống bên người Tiêu Tương Nhi, giơ tay đè chăn:

- Ngủ tiếp một lát đi. Trên thuyền cũng không có việc gì.

Tiêu Tương Nhi muốn mắng vài câu lại lực bất tòng tâm. Nàng nằm nghiêng ở gối đầu há cái miệng nhỏ thở dốc. Nàng cố gắng một lát cũng không có sức, chỉ có thể mang theo nước mắt, tủi thân oán giận:

- Ngươi đúng không phải là người. Ta đã xin ngươi... Ba lần là được rồi... Ngươi... Thiếu chút nữa ta đã chết...

Trong khuê phòng cũng không người ngoài, giữa phu thê cũng không có gì mà ngại. Hứa Bất Lệnh giơ tay chỉnh Tiêu Tương Nhi nằm thoải mái chút, lại cười nói:

- Vài ngày không gặp, ta nhớ bảo bảo nên có chút xúc động...

- Hừ…

Tiêu Tương Nhi không có cả sức nói chuyện, nghiêng đầu vào bên trong mặc kệ Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh ghé người hôn lên trán nàng rồi không quấy rầy nữa. Hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Lục phu nhân bưng chén canh gà đứng ở hành lang, biểu tình đoan trang nhã nhặn lịch sự. Trong mắt lại rất quái dị, nàng nhìn thấy Hứa Bất Lệnh thì nhìn ra chỗ khác.

Hứa Bất Lệnh đi đến trước mặt nàng:

- Bảo Xảo Nga vào đi. Lục di đi vào, thế nào Tương Nhi cũng phải nhảy hồ...

Lục phu nhân làm ra vẻ vân đạm phong khinh:

- Nàng còn nhảy được à?

- À…

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, cười cười không nói cái gì. Hắn gọi Xảo Nga lại rồi chạy đi rửa mặt.

Lục phu nhân mím môi đợi một lát. Sau khi Hứa Bất Lệnh rời đi, nàng mới thong thả ung dung đi đến ngoài cửa phòng, dựa vào khung cửa đánh giá bên trong:

- Tương Nhi, bị bệnh à? Sao ăn cơm còn cần nha hoàn đút thế?

- Lục Hồng Loan, ngươi... ngươi có bệnh à?

- Ta quan tâm ngươi, sao ngươi lại nói vậy. Giải độc cho Lệnh Nhi thật sự vất vả! Hôm nay thời tiết không tồi, muốn ta cùng ngươi đi ra ngoài dạo một chút không?

- Ngươi... ngươi chờ đó cho ta...

- Ha ha…

Nhìn thấy dáng vẻ khuê mật nghiến răng nghiến lợi mặt đỏ tai hồng quẫn bách, Lục phu nhân thoải mái không ít, cảm thấy mỹ mãn rời khỏi phòng...



Tia nắng ban mai vừa lộ ra, nắng ấm ngày thu xua tan đám sương trên mặt hồ.

Sau khi Hứa Bất Lệnh ăn mặc chỉnh tề thì đi lên boong tàu trên thuyền lầu. Hắn liếc mắt nhìn thấy Chung Cửu đứng ở cây liễu bên bờ hồ. Trong tay nàng cầm một chén nhỏ đồ ăn cho cá, trêu đùa cá vàng dưới nước. Tia nắng ban mai chiếu vào sườn mặt động lòng người, có thể là do tiếp xúc mấy ngày, tính cách dịu dàng của nàng áp sự quyến rũ trong xương, thoạt nhìn thật sự có khí chất thần tiên xuất trần của Ninh Ngọc Hợp.

Hứa Bất Lệnh sửa sang lại y quan, đi đến gần giơ tay làm lễ thư sinh:

- Chung cô nương, chào buổi sáng.

Chung Cửu xoay người lại nhẹ nhàng cười, khom người hành lễ:

- Hứa công tử.

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, theo Chung Cửu đi ở ven hồ. Hắn cân nhắc tìm từ:

- Ngày hôm qua sau khi về thuyền, ta dùng bí pháp thử giải độc, hiệu quả vẫn có. Trước mắt không cảm giác được, nhưng đúng như lời cô nương, cẩn thận xem xét vẫn còn sót lại một chút.

Chung Cửu chớp chớp mắt, vươn tay ấn vào cổ tay Hứa Bất Lệnh, cẩn thận xem mạch.

Về phần Hứa Bất Lệnh giải độc như thế nào, Chung Cửu cũng không dò hỏi. Chỉ riêng mạch tượng của Hứa Bất Lệnh đã có thể nhìn ra tối hôm qua chắc chắn hắn làm chuyện nam nhân mới có thể làm hơn nữa làm không ít lần. Biện pháp âm dương tương hợp là nàng nghiên cứu ra. Tuy rằng không rõ Hứa Bất Lệnh làm thế nào biết cách giải này, nhưng ngẫu nhiên phát hiện cũng không phải không có khả năng. Điểm bội phục duy nhất là thể lực của Hứa Bất Lệnh...

Hơi cảm giác một lát, Chung Cửu gật gật đầu:

- Đã không còn bao nhiêu, muốn hoàn toàn loại trừ thì đơn giản giải độc thêm vài lần thôi. Nhưng muốn gương vỡ lại lành, còn phải cẩn thận ôn dưỡng điều trị, rất phiền toái... Hơn nữa bí pháp ôn dưỡng là bí mật sư môn, công tử...

Hứa Bất Lệnh lại đây là để nói việc này. Hắn lập tức khẽ cười nói:

- Ta sinh ra làm vương, dựa vào học y chắc chắn không cứu được Đại Nguyệt. Nhưng mà nhiều tài không áp thân, cô nương chịu dạy tất nhiên ta cũng nguyện ý học. Về sau có lẽ ta không đảm đương nổi lang trung nhưng có thể xây một khu nhà dạy học ở Túc Châu, chuyên môn tuyển nhận học sinh nghiên cứu học tập y dược. Kể từ đó, tác dụng chắc chắn lớn hơn trên đời có thêm một lang trung là ta, cũng không bôi nhọ sư môn truyền thừa.

- Khu nhà dạy học...

Chung Cửu chớp chớp mắt, không ngờ Hứa Bất Lệnh nghĩ lớn như vậy. Nàng chỉ muốn nhận đồ đệ thôi nên hơi do dự:

- Loại chuyện lợi cho đời sau thế này, không thể quá qua loa, về sau rồi hãy nói. Ừm, quy củ sư môn, chỉ có thể bái một sư phụ, công tử có sư tôn khác chưa?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)