Đêm thu rộng lớn, trên hồ Động Đình diện tích rộng lớn tùy ý có thể thấy được thuyền hoa thuyền đánh cá.
Bên ngoài đảo Quân Sơn có quảng trường Lâm Hồ, vốn là chỗ Tào Gia Quân Sơn đón khách. Ngày xưa mỗi ngày đều có vô số giang hồ du hiệp chạy đến nơi đây bái phỏng hoặc là học nghệ. Theo Tào Gia thoái ẩn giang hồ, diễn võ đài trên quảng trường cũng theo đó mà hoang phế, hiện giờ đổi thành sân khấu.
Nhà cửa quanh quảng trường biến thành chợ nhỏ, mở rất nhiều khách điếm quán rượu. Nơi nơi đều là cửa hàng bán cua, còn có các loại đặc sản hồ Động Đình, đã không quá khác với phong cảnh đời sau.
Lầu Nhạc Dương đối diện hồ, cách nhau gần mười dặm. Nhưng vì hồ phẳng như gương nên vẫn có thể nhìn thấy một dải đèn đuốc nơi xa.
Dưới trăng rằm, Ninh Thanh Dạ đứng ở đỉnh tháp cao ven hồ ngắm nhìn hồ Động Đình muôn hình muôn vẻ.
Vẫn là một bộ váy trắng như tuyết, tóc đen như mực xõa ở trên lưng, khí chất thanh tịnh thanh nhã giống như một đóa sen trắng rơi vào phàm thế. Trong tay nàng cầm theo bảo kiếm Thanh Phong, lại làm trong tiên khí có thêm vài phần hiệp khí.
Nhưng trong đôi mắt trong vắt kia, lúc này lại có chút thất thần.
Từ mười sáu tháng giêng bị Hứa Bất Lệnh cưỡng hôn ở phố Hổ Đài, Ninh Thanh Dạ nổi giận rời đi, nhoáng cái đã gần một năm.
Cảm xúc vốn ngũ vị tạp trần đã sớm bình ổn. Tuy rằng bị sờ mó nàng rất tức giận nhưng chung quy đối phương có ân cứu mạng. Trừ việc coi như không có gì xảy ra, nàng còn có thể làm thế nào chứ...
Sau khi Ninh Thanh Dạ rời Trường An thì về Trường Thanh Quan núi Võ Đang, nàng vốn định tiếp tục cùng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau, luyện võ nghệ đến đăng phong tạo cực rồi lại đi báo thù cho mẫu thân.
Nhưng không biết sư phụ luôn luôn không ra khỏi cửa chạy đi đâu, chỉ để lại cho nàng một phong thơ, bảo nàng về rồi thì đừng chạy loạn.
Sau đó nàng lại nghe chuyện Hứa Bất Lệnh bái sư từ trong miệng tiền bối Võ Đang. Nàng bỗng nhiên lại có thêm một sư đệ...
Gió đêm thổi bay sợi tóc, Ninh Thanh Dạ hơi híp mắt, rõ ràng có chút bực bội. Nàng vốn đã phân rõ giới hạn với đồ dê xồm lớn gan đó. Sao lại còn bị kéo vào với nhau chứ? Về sau sư tỷ đệ đồng môn, nên ở chung như thế nào đây...
Nhưng trên giang hồ chú ý mệnh sư phụ là trời, sư phụ muốn thu đồ đệ, nàng là đại sư tỷ tất nhiên không thể làm trái. Nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này, còn từng nghĩ tới chờ Hứa Bất Lệnh tới núi Võ Đang, phải ra oai phủ đầu hắn một trận. Nếu hắn dám nói chuyện hôn nàng ra cho sư phụ thì nàng sẽ đâm cho hắn một kiếm thấu tim.
Nhưng ở thời gian ở trên núi, không chờ được sư phụ và Hứa Bất Lệnh, lại chờ được một tin tức giang hồ. Đả Ưng Lâu vì ‘Bảo điển Thông Thiên’, tìm kiếm bốn món đồ ngọc khắp nơi trên giang hồ, để mắt đến Tào Gia.
‘Bảo điển Thông Thiên’ thật hay giả, Ninh Thanh Dạ đã từng hỏi cao nhân Võ Đang, là thật. Nhưng sau khi học được đao thương bất nhập, trường sinh bất lão chắc chắn là giả, hẳn là bộ công pháp đứng đầu.
Đồn đại quá mức huyền diệu, thật ra Ninh Thanh Dạ cũng muốn tìm kiếm. Dù sao người giang hồ muốn lợi hại hơn, trừ thiên phú chăm chỉ ra, còn lại cũng chỉ có sưu tầm công pháp chiêu thức thượng thừa.
Ninh Thanh Dạ muốn báo thù, nhưng kẻ thù của nàng là hai con quái vật khổng lồ làm người ta khó có thể nhìn lên. Triều đình thì không cần phải nói, giết Trương Tường cũng là miễn cưỡng, sau lưng còn có một đống đầu sỏ gây tội lợi hại hơn. Mà một người khác là thủ lĩnh Đả Ưng Lâu, chính là cha ruột vô tình vô nghĩa kia của nàng.
Ninh Thanh Dạ hận cha ruột thậm chí còn hơn cả sát thủ triều đình.
Triều đình thiết ưng săn lộc là lập trường bất đồng, quan giết phỉ có huyết hải thâm thù không sai, ít nhất còn nghĩ thông được.
Mà cha ruột nàng, trong ký ức của nàng đã một lòng một dạ muốn quan to lộc hậu, cực ít về nhà. Mãi đến ngày sơn trại hóa thành phế tích, nương nàng còn mang theo nàng đau khổ chờ đợi bên ngoài trại. Mẫu thân vì che chở cho nàng chạy trốn mà táng thân dưới đao của Lang Vệ, trước khi chết đều còn mang theo cây trâm kẻ phụ lòng kia đưa.
Nhưng nam nhân kia, cho tới hôm nay cũng không đến trước mộ liếc mắt một cái, còn muốn tụ tập thế lực mưu đồ đại kế.
Lúc còn sống không quan tâm, chết rồi đường công danh đứt đoạn, mới kéo một đám người đối nghịch triều đình, ai hiếm lạ?
Hiện giờ Đả Ưng Lâu muốn sưu tầm bốn món đồ ngọc, trong đó có một món đặt ở từ đường Tào Gia đảo Quân Sơn.
Mà năm đó nàng chạy từ đất Thục ra, đúng là thời điểm thiết ưng săn lộc nổi bật nhất. Mỗi người trên giang hồ im như ve sầu mùa đông, người dám giúp nàng trên cơ bản đều đã chết. Trong lúc cùng đường, chỉ có một nhà dám ra tay giúp đỡ nàng là Tào Gia đảo Quân Sơn.
Gia chủ Tào Cừ Giản của Tào Gia vốn ở vào trung tâm lốc xoáy, mạo hiểm bị triều đình phát hiện trộm đưa nàng lên núi Võ Đang. Dưới sự che chở của Thanh Hư chân nhân, nàng mới an ổn sống đến bây giờ.
Nếu không có Tào Gia ra tay giúp đỡ, Ninh Thanh Dạ đã sớm như những đứa trẻ có phụ mẫu táng thân dưới đao của Lang Vệ kia, không biết lưu lạc đến tình trạng gì nữa.
Bởi vậy, sau khi biết được tin tức Đả Ưng Lâu sưu tầm đồ ngọc, Ninh Thanh Dạ lập tức đến đảo Quân Sơn.
Người giang hồ tri ân báo đáp, năm đó Tào Gia cứu nàng một mạng, hiện giờ gặp nạn sao nàng có thể không trả.
Hơn nữa nếu Lệ Hàn Sinh dám đến đây, cho dù nàng có bỏ cái mạng này thì cũng phải xả giận cho mẫu thân chết nơi hoang dã.
Nhưng mà...
Trên đỉnh tháp cao, Ninh Thanh Dạ nhìn về phía lầu Nhạc Dương rồi khe khẽ thở dài.
Đợi lâu như vậy, Đả Ưng Lâu chỉ phái mấy người truyền lời đến tiếp xúc với Tào Gia, chính chủ lại chẳng thấy ai. Tào Gia lần nữa cho thấy đã rời khỏi giang hồ không tham dự vào phân tranh giang hồ, trước mắt cũng không có dấu hiệu sẽ đánh nhau.
Mà tên dê xồm ăn chơi trác táng kia đã trở về Túc Châu, bỗng nhiên lại chạy tới đất Sở. Nghe Lâm Vũ Tùng của Hổ Đầu Sơn mới truyền ra tới tin tức, mấy ngày hôm trước đã tới Kim Ti Hạp rồi.
Lâm Vũ Tùng là người trẻ tuổi xuất sắc ở đất Sở, thế nhân đều nói ‘có tư thái võ khôi’. Nghe Lâm Vũ Tùng hình dung: ‘Lâm mỗ quyết chiến với Thanh khôi đương đại - Hứa Bất Lệnh ở trước Thạch Yến Trại của Thanh Hư chân nhân. Sau khi trao đổi ba chiêu chỉ hận gặp nhau quá muộn...’. Thoạt nhìn võ nghệ của Hứa Bất Lệnh đã khôi phục, chỉ sợ không phân cao thấp với Lâm Vũ Tùng.
Trước kia Ninh Thanh Dạ đánh không lại Hứa Bất Lệnh, tu hành khắc khổ gần một năm, võ công tăng gấp bội. Nàng vốn tưởng rằng ít nhất có thể đánh ngang tay với Hứa Bất Lệnh. Hiện tại xem ra có lẽ vẫn là thua nhiều hơn thắng.
Theo lý thuyết Hứa Bất Lệnh tới đất Sở rồi, về tình về lý đều nên gặp một lần. Nhưng hiện tại nàng có chuyện quan trọng, huyết hải thâm thù cá nhân, không muốn kéo Hứa Bất Lệnh vào.
Ninh Thanh Dạ quấn sợi tóc bên tai, quay đầu lại nhìn bảy mươi hai ngọn Quân Sơn.
Bên ngoài đồn đại mấy cao thủ Đả Ưng Lâu đã tới Nhạc Dương rồi. Nếu Tào Gia không đồng ý thì sớm hay muộn sẽ giết tới cửa mạnh mẽ cướp đoạt.
Tào Gia đảo Quân Sơn phong kiếm mười năm, trên dưới toàn tộc đều không tập võ nữa. Một khi khai mở hộp một lần nữa cầm kiếm, muốn lui ra ngoài nữa thì không khả năng. Nhưng không cầm kiếm thì sao có thể chống đỡ được hãn phỉ Đả Ưng Lâu?
Trước mắt Tào Gia có vài bạn cũ giang hồ đều tự chạy tới Tào Gia làm môn thần nhưng Đả Ưng Lâu có ai đến còn chưa biết được.
Nếu mấy đà chủ còn tốt, nhỡ đâu Lệ Hàn Sinh tự mình lại đây. Nàng mà không ở đây chỉ dựa vào đám giang hồ bằng hữu này thì chắc chắn không ngăn được.
Ninh Thanh Dạ ngẫm nghĩ, cuối cùng bỏ ý định ra ngoài tìm kiếm. Nàng nhảy xuống tháp cao, bóng người biến mất ở ven hồ...