Thế Tử Thật Hung

Chương 416: Vẫn là a di tốt

Chương Trước Chương Tiếp

-... Ta không biết y thuật, cũng không dám nói thật giả. Giả còn may, nhỡ đâu là thật thì đúng là chuyện lớn. Cho nên mới đưa nàng về theo.

Lục phu nhân nghe những lời này, sắc mặt lo lắng:

- Cái này sao được! Ngươi đến đứa nhỏ cũng chưa có...

Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu:

- Còn không biết thật giả. Cho dù là thật, xem giọng điệu của Chung cô nương cũng có mười phần nắm chắc điều dưỡng tốt. Không cần lo lắng.

Lục phu nhân khẽ nhíu mày, suy tư rồi lại có chút bực bội:

- Ngươi cũng thật là! Cái ấm sắc thuốc Tương Nhi lớn như vậy đặt ở trước mặt, cũng không biết nắm chặt thời gian giải độc. Đã gần một năm còn chưa giải hết, càng kéo dài mà thật sự làm thân thể suy sụp thì làm sao bây giờ?

- À...

Hứa Bất Lệnh bỏ tay ra có chút bất đắc dĩ. Hắn rất muốn nói một câu “Ngươi và Tương Nhi cùng chung chăn gối mỗi ngày, ta có thể làm sao bây giờ?. Nhưng chắc chắn không thể nói lời này.

Dù sao Lục phu nhân cũng nghĩ cho thân thể của Hứa Bất Lệnh. Nàng lập tức không quấy rầy nữa, giơ tay đẩy bả vai Hứa Bất Lệnh:

- Còn thất thần làm cái gì? Mau đi giải độc đi. Về sau ta ở phòng ngươi, ngươi đừng phân giường với Tương Nhi nữa, giải nhanh lên!

!!!

Hứa Bất Lệnh ngồi thẳng lên. Sau khi xác định Lục phu nhân nghiêm túc không phải nói giỡn, hắn vẫn uyển chuyển từ chối:

- ... Chỉ sợ Tương Nhi không đồng ý. Hơn nữa giải quá nhanh cũng không được, con người cũng không phải làm bằng sắt...

Vẻ mặt Lục phu nhân hơi quái dị, mím môi nhìn Hứa Bất Lệnh vài lần. Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được, ngón tay ngọc xanh nhạt chọc vào ngực Hứa Bất Lệnh:

- Ngươi là nam nhân, còn quản nàng có đồng ý không? Nàng cũng không phải Thái Hậu, gả chồng theo chồng, còn không phải ngươi nói cái gì thì là cái đó. Không có tí quyết đoán nào thì sau này làm vương gia thế nào được. Còn nữa, không phải ta không biết thân thể ngươi, chẳng khác gì làm bằng sắt, một ngàn người cũng đánh thắng được, còn không đối phó được một nữ tử yếu đuối à?

Nhìn thấy dáng vẻ Lục phu nhân đầy nghiêm túc lại khó nén cổ quái, trong lòng Hứa Bất Lệnh thấy là lạ. Hắn nhỏ giọng nói:

- Ừm... Nàng không chịu nổi, không phải ta không chịu nổi...

- Sao nàng không chịu nổi? Nữ nhân... nữ nhân cũng không sợ cái đó. Nàng hơn hai mươi tuổi đúng là tuổi sinh đứa nhỏ lại còn có dáng người tốt. Cả ngày sinh long hoạt hổ, đâu giống dáng vẻ không chịu nổi...

Sắc mặt Lục phu nhân hơi đỏ lên, lại nghiêm túc nói:

- Cùng lắm thì ngày mai ta bưng trà đổ nước đưa cơm cho nàng, không cho hạ nhân nhìn thấy là được. Vẫn là giải độc quan trọng... Tốt nhất giải ra được một thằng nhóc béo tròn, ta xem nàng còn ầm ĩ đòi tự sát không...

Hứa Bất Lệnh vuốt ve ngón tay, nghẹn nửa ngày cũng không nói ra cái gì. Hắn nhẹ nhàng gật đầu:

- Ta sẽ thử xem.

- Mau đi đi! Mau đi đi...

Lục phu nhân nâng nâng tay, tỏ vẻ đuổi người...



Xong việc, Hứa Bất Lệnh sắp xếp hộ vệ đi hỏi thăm tung tích của Ninh Ngọc Hợp. Sau đó hắn tắm gội thay quần áo rồi đi vào khoang sau của thuyền lầu.

Đi ngang qua chỗ Chung Cửu tạm trú, hắn nghiêng tai lắng nghe. Chung Cửu không sợ người lạ, đã ngủ rồi. Hắn cũng không quấy rầy, nghiêm túc vâng theo Lục di tri kỷ dặn dò, đi phòng Lục phu nhân và Tiêu Tương Nhi ở chung.

Đuôi thuyền đều là nha hoàn ở, phòng của Lục phu nhân ở sau cùng, rất to rộng, bên trong bày biện đầy đủ mọi thứ. Đường dài đằng đẵng, trong phòng còn bày bàn cờ, cầm tiêu tỳ bà và các đồ giết thời giờ, áo choàng Lục phu nhân làm được một nửa đặt ở trên trường kỷ.

Kẽo kẹt…

Hứa Bất Lệnh nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng rồi đóng lại, cài cửa vào, nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Tiêu Tương Nhi đã ở trong buồng ngủ, bên ngoài còn để lại ngọn đèn dầu cho Lục phu nhân.

Từ lần đầu tiên giải độc đến bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn quang minh chính đại đi cửa chính về phòng lâm hạnh bảo bảo. Hứa Bất Lệnh có chút lạ lẫm, đi đến trước bàn cầm lấy giá cắm nến, đẩy rèm châu ra đi vào trong buồng.

Dù sao cũng là ở trên thuyền, không gian trong buồng không quá lớn, phía sau bình phong là giường. Trên giường trải chăn mỏng ấm màu vàng, bên cạnh có một cái tủ đứng cùng bàn trang điểm, ngoài ra không có vật gì khác.

Tiêu Tương Nhi ngủ ở phía bên trong. Lúc này nàng nằm nghiêng ở gối đầu, mặt quay vào vách tường. Nàng còn chưa ngủ, nghe thấy có tiếng người đi vào, nàng không mặn không nhạt nói:

- Chua đủ rồi à?

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, đặt nến ở bên cạnh bàn trang điểm, cởi áo choàng.

Tiêu Tương Nhi thấy ‘Lục phu nhân’ không gì, nhàn nhạt ‘xí’ một tiếng:

- Sao thế? Hứa Bất Lệnh không nghe lời ngươi nói, muốn mang người ta lên thuyền à? Đã nói ngươi không quản được, ngươi còn nhất định phải đi thuyết giáo, không phải tự tìm phiền phức cho mình à...

Hứa Bất Lệnh xốc đệm chăn lên, thoải mái dễ chịu nằm vào ổ chăn ấm áp. Tiêu Tương Nhi còn dịch vào bên trong nhường chỗ, vốn muốn tiếp tục nói chuyện lại phát hiện eo bị người ta ôm lấy.

- Ngươi làm gì đó...

Tiêu Tương Nhi hơi bực bội quay đầu lại. Vừa lúc nhìn thấy Hứa Bất Lệnh hơi hơi híp mắt mang theo vài phần xem kỹ, vẻ mặt nàng hơi cứng đờ. Tiếp đó nàng hoảng loạn có chút nôn nóng xô đẩy:

- Tên hỗn đản này, điên rồi à? Đây là phòng Hồng Loan...

Hứa Bất Lệnh ôm Tiêu Tương Nhi, đắp kín chăn rồi để nàng dựa vào trên vai mình, nhìn lên trên màn:

- Lục di để ta lại đây giải độc.

Sắc mặt Tiêu Tương Nhi đỏ lên, vặn vẹo không an phận:

- Nàng điên rồi chắc? Ngươi lại không phát độc...

- Bảo bảo ngoan, nếu còn đẩy thì chờ lát nữa trầm trồ khen ngợi ca ca cũng vô dụng.

- ...

Tiêu Tương Nhi hơi trừng mắt hạnh, lập tức... thành thật. Nàng mím môi, căm giận dựa vào vai Hứa Bất Lệnh, nhỏ giọng nói:

- Ngươi coi bổn cung là ai chứ? Nàng bảo ngươi tới thì ngươi tới à? Ta không đồng ý, ngươi còn cưỡng ép, ta chết cho ngươi xem.

Hứa Bất Lệnh cười ôn hòa, ôm bảo bảo ấm áp, thích ý thở phào một cái:

- Đã ầm ĩ lâu như vậy, lại ầm ĩ thì không thú vị. Về sau gọi ta tướng công đi, đã đến đất Sở rồi. Đi được hơn nửa hành trình rồi, chờ tới Giang Nam cũng sẽ quen.

- Xí…

Tiêu Tương Nhi nâng nắm tay nhỏ đánh vào đầu vai Hứa Bất Lệnh:

- Tỷ của ta không đồng ý thì làm sao bây giờ? Người không thể nói không giữ lời. Nói đổi mệnh là đổi mệnh, cùng lắm thì ta ở cầu Nại Hà chờ ngươi vài chục năm. Dù sao hiện tại không có khả năng theo ngươi... Ngươi đã đồng ý với ta, muốn giải độc thì ta gọi ngươi tới, không phải ngươi muốn tới thì tới...

Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng cười một cái, nghiêng đầu nhìn Tiêu Tương Nhi cứng rắn:

- Bảo bảo, hôm nay có thể không...

Tiêu Tương Nhi nghiêm túc:

- Không thể, hôm nay ta không đồng ý.

- Thật không đồng ý?

- ..., đúng!

- Vậy được. Ngủ thôi.

Hứa Bất Lệnh buông ra, xoay người ra bên ngoài nhắm mắt lại.

Tiêu Tương Nhi không còn cánh tay gối đầu, có chút mờ mịt nhìn sống lưng Hứa Bất Lệnh. Nàng ngẫm nghĩ rồi cũng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn không phản ứng.

Trầm mặc một lát...

- Bảo bảo, hết giận chưa?

- ..., ui da… Sao ngươi mặt dày mày dạn như vậy?

- Dù sao cũng không ngủ được, tới cũng tới rồi...

- ...

Lạch cà lạch cạch, ngươi tới ta đi, đảo mắt đã là bình minh...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)