Thế Tử Thật Hung

Chương 415: Về thuyền

Chương Trước Chương Tiếp

Lục phu nhân vội vàng thu liễm tâm thần, lộ ra dáng vẻ đoan trang nhã nhặn lịch sự ngày xưa nhìn thoáng lên bờ. Nàng thấy dưới ánh đèn đường trên bờ có ba con ngựa đang đi tới, đi đầu chính là bảo bối đang vẫy tay, Dạ Oanh đi theo bên cạnh, đi cuối là một con ngựa đỏ thẫm. Nữ tử ngồi trên ngựa mặc váy dài màu xanh biển, mi cong răng trắng kiều diễm như hoa, dáng người cực kỳ xuất sắc. Nhưng thoạt nhìn quá quyến rũ, giống hồ ly tinh câu hồn ngươi vậy.

Lục phu nhân hơi híp mắt, trong mắt không kiềm được hiện ra địch ý nhàn nhạt. Nàng liếc Tiêu Tương Nhi, bắt đầu kích tướng:

- Hừ… Thật là biết chọn, mang về cô nương còn đẹp hơn ngươi.

Tiêu Tương Nhi dựa vào rào chắn nghe vậy quay đầu lại nhìn. Nàng rất nhanh lại xoay về, vẻ mặt lạnh nhạt:

- Ngươi cho rằng ai cũng có thể làm Hoàng Hậu à? Tùy tiện đến một nữ tử giang hồ có chút nhan sắc là có thể đè ta xuống chắc?

Lục phu nhân ngẫm lại cũng phải. Có thể làm quốc mẫu thì dung mạo vẫn là thứ yếu, khí chất và giáo dưỡng chiếm phần lớn hơn một ít. So sánh nữ tử giang hồ với tiền Thái Hậu đúng là có điểm không thích hợp. Nàng không nhiều lời nữa, xoay người đi xuống thuyền lầu đến boong tàu nghênh đón.

Ván giậm thuyền dựa vào bờ, hộ vệ rời thuyền nhận ngựa.

Hứa Bất Lệnh bước nhanh lên boong tàu, đưa mắt lập tức nhìn thấy Lục phu nhân và Tiêu Tương Nhi từ khoang đi ra. Hắn khẽ cười nói:

- Lục di, Tương Nhi, đã trễ thế này còn chưa ngủ à?

Tiêu Tương Nhi đoan trang đi ở phía sau Lục phu nhân. Có người ngoài ở đây nàng không thân thiết với Hứa Bất Lệnh, chỉ hơi gật đầu.

Lục phu nhân khoác áo choàng, đi đến gần vẻ mặt không nóng không lạnh:

- Chờ ngươi trở về, còn chưa ngủ.

Nói xong nhìn về phía Chung Cửu đứng ở phía sau Hứa Bất Lệnh:

- Vị cô nương này là?

Hứa Bất Lệnh tươi cười quay đầu giới thiệu:

- Vị này chính là Chung cô nương, Chung Cửu. Ta gặp ở gần huyện Cố An, là đại phu, thủ đoạn rất cao minh. Cho nên ta mời lại đây.

- À...

Ở trước mặt khách, mặc dù Lục phu nhân có chút tâm tư nhỏ nhưng cử chỉ cũng sẽ không có chút thất lễ nào. Nàng hơi khom người hành lễ:

- Chung cô nương đường xa mà đến, không từ xa tiếp đón được.

Chung Cửu đã thấy bức họa đồ đệ của Bát Khôi Sở Sở, biết có lẽ Sở Sở ở Tây Vực mới đi Phong Lăng Độ. Vừa lúc gặp được đội ngũ Hứa Bất Lệnh rời thuyền nên đuổi kịp vào lúc đó.

Lúc ấy nàng nhìn xa xa vài lần, chỉ biết khí chất hai nữ tử đồng hành với Hứa Bất Lệnh không tồi. Lúc này đi vào cẩn thận đánh giá, nàng mới phát hiện phong vận của hai nữ tử đều là mỹ nhân thế gian hiếm thấy. Người đứng trước giống phu nhân đại tộc thế gia còn đỡ, người ở sau kia đúng là đẹp áp hoa thơm cỏ lạ. Nàng đứng ở chỗ đó, thế mà làm Chung Cửu có cảm giác ảm đạm thất sắc, chủ yếu là khí thế ngạo thị hoa thơm cỏ lạ kia quá mạnh.

Chung Cửu chớp chớp mắt, cuối cùng hiểu ra vì sao Hứa Bất Lệnh rất bình thản với dung mạo của nàng. Nhưng nàng chỉ muốn nhận Hứa Bất Lệnh làm đồ đệ, cũng không tồn tại tâm tư đua đòi làm gia quyến của Hứa Bất Lệnh. Nàng lập tức cũng khom người thi lễ:

- Lục phu nhân, Tương Nhi phu nhân.

Lục phu nhân là đương gia làm chủ trên thuyền. Nàng nhìn sắc trời rồi gọi Nguyệt Nô tới:

- Sắc trời quá muộn, cô nương vào trong phòng nghỉ tạm trước. Ngày mai lại mở tiệc đón gió tẩy trần cho cô nương, mong rằng cô nương chớ có đa tâm.

- Làm phiền phu nhân rồi.

Chung Cửu khách khí thi lễ rồi đi theo Nguyệt Nô vào bên trong thuyền lầu.

Hứa Bất Lệnh thấy Tiêu Tương Nhi mặc rất mỏng, buổi tối lạnh buốt sợ nàng cảm lạnh bèn mỉm cười nói:

- Chúng ta cũng trở về phòng đi, chạy mấy ngày ta cũng có chút mệt. Dạ Oanh, ngươi đi bảo phía dưới nấu chút nước, đợi lát nữa tắm rửa một cái...

Chung Cửu đi rồi, tươi cười trên mặt Lục phu nhân và Tiêu Tương Nhi phai nhạt vài phần. Lục phu nhân rút tay ra, xoay người nhìn về phía Tiêu Tương Nhi.

Tiêu Tương Nhi nhìn phong cảnh hồ Thái Cực, tỏ vẻ ‘muốn nói thì ngươi tự nói, không liên quan ta’.

Lục phu nhân không có cách nào. Nàng nghĩ nghĩ rồi vẫn xoay người đi thuyền lầu, dịu dàng nói:

- Lệnh Nhi, ngươi theo ta.

Hứa Bất Lệnh biết ngay hắn mang Chung Cửu về sẽ làm bảo bảo và a di hiểu lầm. Nhưng lần này hắn không ham sắc đẹp của người ta nên không thẹn với lương tâm. Hắn đi theo Lục phu nhân vào khoang thuyền. Đi ngang qua Tiêu Tương Nhi đang quay lưng không để ý đến hắn, hắn thuận tay...

- Á…

Tiêu Tương Nhi đang ra vẻ mỹ nhân lạnh lùng, bỗng nhiên cảm giác nơi nào đó sau lưng bị nhéo một cái. Cả người nàng run lên, tức giận quay đầu lại nhìn thấy Hứa Bất Lệnh tươi cười. Nàng hung hăng lườm hắn một cái.

Lục phu nhân nghe tiếng quay lại nhìn, ánh mắt Hứa Bất Lệnh trong sáng đi theo phía sau, Tiêu Tương Nhi lại là dáng vẻ muốn ăn thịt người. Trong lòng nàng không khỏi âm thầm nói thầm một câu: Để ngươi nói thì ngươi không nói, còn tưởng rằng ngươi thật sự vân đạm phong khinh không để bụng...

Tiêu Tương Nhi không tiện giải thích, đi theo vào khoang thuyền. Nàng nhân lúc Lục phu nhân không chú ý, nhanh chóng vươn tay ra nhéo một cái ở phía sau Lục phu nhân định vu oan hãm hại.

Chỉ tiếc Hứa Bất Lệnh tinh mắt, lập tức nhăn mày:

- Tương Nhi, ngươi làm gì vậy?

Lục phu nhân bị nhéo sau lưng, có chút bực bội quay đầu lại. Nàng trừng mắt với Tiêu Tương Nhi đang giả vờ ngắm cảnh một cái.

Tiêu Tương Nhi cố nín, cũng không giữ dáng vẻ đoan trang nữa. Nàng nâng giày thêu lên dẫm một cái vào chân Hứa Bất Lệnh, sau đó ‘bịch bịch bịch’ chạy vào trong phòng.

- Tương Nhi này...

Hai tay Lục phu nhân chắp ở hông, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Nàng chậm rãi đi vào trong phòng Hứa Bất Lệnh, ngồi xuống bên bàn tròn rót chén nước trà:

- Lệnh Nhi, đóng cửa lại.

Hứa Bất Lệnh đóng cửa phòng rồi ngồi xuống trước mặt Lục phu nhân, tay bắt đầu bóp bả vai:

- Sao thế Lục di?

Lục phu nhân vặn vẹo bả vai, không tránh thoát được cũng mặc kệ hắn. Nàng nhìn chén trà trong tay, dịu dàng nói:

- Cô nương kia là ai? Rất xinh đẹp, lúc này mới mấy ngày, bản lĩnh của ngươi không nhỏ đó...

Giọng điệu cực kỳ quen thuộc.

Hứa Bất Lệnh sớm đã quen, giơ tay nhẹ nhàng vuốt trên bờ vai mềm mại không xương rồi lại cười nói:

- Đúng là lang trung, rất có nghiên cứu về trợ dung dưỡng nhan. Lục di cũng nhìn thấy khí sắc nàng, làn da đẹp như Dạ Oanh...

Vừa rồi Lục phu nhân chắc chắn nhìn thấy, nàng nghe lời này thì nửa tin nửa ngờ:

- Mặt đúng là mềm mại, ta còn tưởng rằng trời sinh...

- Trời sinh có đẹp cũng phải dưỡng. Không phải Lục di từng hỏi sư phụ dưỡng sinh thế nào à? Sư phụ nàng là đạo sĩ, nghiên cứu về trợ dung dưỡng nhan chắc chắn kém đại phu.

- Phải không...

Lục phu nhân dĩ nhiên sẽ không bị mấy câu nói đó lừa dối. Nàng nhấp ngụm nước trà, nghiêm túc nói:

- Lai lịch thế nào? Không phải ta quản nhiều mà nếu chỉ là nữ tử có chút tư sắc cũng thôi, vương phủ không thiếu một đôi đũa. Chỉ sợ nữ tử tâm thuật bất chính vào hậu trạch, vậy là làm hại người nhà mình...

Hứa Bất Lệnh có chút bất đắc dĩ:

- Ta cũng chưa nói muốn nàng. Chỉ thấy nàng có chút bản lĩnh, nếu có thực học thì mời về làm môn khách. Mấy người như đại phu này không ngại nhiều.

Lục phu nhân cân nhắc:

- Trợ dung dưỡng nhan, cũng không coi là bản lĩnh lớn. Môn khách phủ Túc Vương sợ là không đảm đương nổi, nhiều lắm ở vương phủ làm y nữ...

Hứa Bất Lệnh cười khẽ một cái, hơi do dự. Cuối cùng hắn vẫn kể lại một lần lời Chung Cửu nói ‘muốn mà không lên’. Dù sao đây là chuyện lớn liên quan đến nối dõi tông đường, lúc không có ai thì không có gì mà không mở miệng được...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)