Thấm thoắt đã cuối mùa thu, thời tiết lạnh lên rõ ràng.
Nước mưa đầy hồ Thái Cực, đèn trên thuyền chài như sao lấp lánh. Thuyền lớn đèn đuốc sáng trưng thuyền ngừng ở ven hồ, hộ vệ cầm binh khí trong tay đi qua đi lại trong hành lang. Gió đêm lạnh buốt, nha hoàn hộ vệ đều phải mặc thêm đồ.
Trên sân lộ thiên ở tầng hai thuyền lầu, Lục phu nhân khoác áo choàng đưa mắt nhìn ra dãy núi Võ Đang nơi xa. Ngẫu nhiên có gió thổi làm sợi tóc bên tai nàng bay lên, nàng rụt cổ, tay đặt bên môi hà hơi.
- Hồng Loan, thời tiết lạnh như vậy, ngươi đứng nơi này định làm hòn vọng phu à?
Tiêu Tương Nhi đi ra khỏi khoang thuyền. Vì trong phòng tương đối ấm áp nên nàng chỉ mặc váy đơn màu đỏ. Nàng vừa tắm sơ qua, tóc dài đen nhánh vẫn ướt dầm dề, gió lạnh thổi tới làm đôi mày đẹp của nàng hơi nhăn lại kéo cao cổ áo lên một ít.
Ánh mắt Lục phu nhân vẫn đặt ở trên bờ, dịu dàng nói:
- Buổi chiều hộ vệ nói Lệnh Nhi đi dạo núi Võ Đang tối sẽ trở lại. Ta ở chỗ này chờ.
Thật ra tổng cộng cũng mới tách ra bốn năm ngày, Tiêu Tương Nhi cũng chưa có cảm giác gì. Nàng đi đến gần nhìn thấy tâm thần Lục phu nhân không yên, ôm cánh tay dựa vào rào chắn:
- Sao vậy? Nghe nói Hứa Bất Lệnh mang theo cô nương như hoa như ngọc trở về nên tâm phiền ý loạn ngồi không yên à?
Giọng điệu rõ ràng mang theo vẻ vui sướng.
Tiêu Tương Nhi và Hứa Bất Lệnh cũng được coi như phu thê già. Lần trước sau khi nói hết ra với Hứa Bất Lệnh ở biển hoa, sau đó nàng không coi Lục phu nhân là trưởng bối của Hứa Bất Lệnh nữa mà là cô tức phụ nhỏ tủi thân nhưng không dám nói.
Tiêu Tương Nhi trong tối ngoài sáng ám chỉ rất nhiều thứ, thật ra cũng đang giật dây bắc cầu. Thứ nhất nàng không muốn khuê mật này của mình tiếp tục sống phòng không nhà trống, thứ hai là xấu hổ thì cùng nhau xấu hổ, không thể để một mình nàng bị được. Nhưng Lục phu nhân không thông suốt, cứ cố gắng giả bộ.
Cũng như bây giờ, Lục phu nhân nghe thấy Tiêu Tương Nhi nói, sắc mặt lập tức trầm xuống:
- Nói bừa cái gì? Lệnh Nhi quyền cao chức trọng mang mấy cô nương về thì có cái gì. Sao ta có thể tâm phiền ý loạn vì việc này.
Tiêu Tương Nhi gật gật đầu, cũng không quan tâm nữa. Dù sao người vội cũng không phải nàng.
Gió lạnh thổi làn váy nhẹ nhàng tung bay, sân lộ thiên an tĩnh một lát.
Ngoài miệng Lục phu nhân nói không thèm để ý nhưng trong lòng sao có thể thật sự không thèm để ý. Nàng nhìn một lát không thấy Hứa Bất Lệnh về, Tiêu Tương Nhi bên cạnh lại là dáng vẻ ‘chuyện không liên quan mình’. Trong lòng nàng không khỏi bực bội nhìn về phía Tiêu Tương Nhi:
- Tương Nhi, sao ngươi cứ như không có việc gì vậy? Ta là a di của hắn, tất nhiên không nóng nảy, nhưng ngươi là người ngủ cùng một chăn với Lệnh Nhi...
???
Sắc mặt Tiêu Tương Nhi lập tức ửng đỏ cũng không còn giữ được dáng vẻ lười biếng. Nàng đứng thẳng người trừng mắt nhìn Lục phu nhân một cái:
- Sao ngươi nói chuyện không giữ mồm miệng gì vậy?
Đôi tay Lục phu nhân chắp sau lưng, làm ra dáng vẻ trưởng bối nhìn vãn bối, thấm thía nói:
- Ta chỉ nói thật. Ngươi cũng đã ăn cơm trước kẻng với Lệnh Nhi. Nói là giải độc nhưng sự thật vẫn là như vậy. Chờ tới Giang Nam nói rõ ràng chuyện này, ngươi phải đổi giọng gọi Lệnh Nhi là tướng công...
- Nếu không nói rõ ràng thì làm sao bây giờ?
- Không nói rõ ràng thì Lệnh Nhi cũng là nam nhân của ngươi. Ngươi còn có thể không thừa nhận à?
- ...
Tiêu Tương Nhi khẽ hừ một tiếng, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Lục phu nhân đi đến trước mặt nàng ôm lấy cánh tay Tiêu Tương Nhi, dịu dàng nói:
- Tương Nhi, có một số việc, ta làm trưởng bối không tiện quản Lệnh Nhi. Nhưng ngươi làm phu nhân, sao cũng không để trong lòng...
Tiêu Tương Nhi có chút ảo não, vặn vẹo cánh tay:
- Phu nhân gì chứ! Hôm nay ngươi uống lộn thuốc à?
Lục phu nhân ôm cánh tay Tiêu Tương Nhi không buông, nghiêm túc dạy tiểu tức phụ:
- Là phụ nhân, giúp chồng dạy con là chuyện lớn hàng đầu. ‘Giúp chồng’ là phụ tá trượng phu, có trách nhiệm đôn đốc uốn nắn. Ngươi chỉ muốn được Lệnh Nhi sủng mặc kệ chuyện này, chẳng phải thành họa thủy như Bao Tự, Đát Kỷ,...
- Ngươi…
Tiêu Tương Nhi tức không nhẹ, giơ tay đập một cái ở trên mông Lục phu nhân:
- Ngươi nói bậy gì thế? Sao ta không quản hắn? Từ lúc bắt đầu thấy hắn, ta đã đôn đốc hắn phải có lòng mang thiên hạ chớ có làm sai gây họa binh đao...
- Đó là đại nghĩa.
Lục phu nhân bị đánh cũng không ngại, tiếp tục ôm Tiêu Tương Nhi dạy dỗ:
- Ta nói mấy thứ tu thân tề gia này, ngươi cũng phải chú ý. Ví dụ như bây giờ, Lệnh Nhi đi ra ngoài năm ngày, trên đường lại đưa theo một cô nương trở về. Ta chưa nói đưa cô nương về là không đúng. Nhưng thân phận, tướng mạo Lệnh Nhi còn đặt ở đó, tất nhiên có rất nhiều nữ tử lòng dạ bất chính không có ý tốt có ý đồ với hắn. Ngươi nghe được tin tức không lo lắng chút nào, vốn là không đúng. Chẳng lẽ ngươi không sợ phu quân bị người lòng dạ bất chính đưa đi lầm đường à?
- ...
Trước nay Tiêu Tương Nhi đều là ôm ý niệm ‘giải độc’, không đưa bản thân mình lên thân phận thê tử. Nàng vốn cảm thấy không sao cả, Lục phu nhân vừa nói như vậy, trong lòng thật đúng là có chút mùi giấm. Nàng nhìn nhìn rồi quay đầu mũi thương về phía Lục phu nhân:
- Ngươi đi thuyết giáo không phải cũng vậy à? Làm gì phải đẩy ta đi. Ta chỉ giải độc cho hắn... Còn không có danh phận phu thê.
Lục phu nhân cắn môi dưới, do dự mãi rồi vẫn lắc đầu:
- Trước kia ta quản đủ nhiều. Lệnh Nhi đã thành niên, đều có thể ngủ với ngươi...
- Xí…
Tiêu Tương Nhi suýt bị những lời này làm cho sặc. Nàng giơ tay véo một cái ở trên eo Lục phu nhân, trừng một đôi mắt hạnh:
- Ngươi đủ chưa hả? Có tin ta từ trên thuyền nhảy xuống không?
Lục phu nhân sâu kín thở dài:
- Chúng ta tình như tỷ muội, nói một chút lời trong lòng với ngươi, ngươi còn không chịu. Chuyện rõ ràng là vậy, ta cũng chưa nói gì ngươi... Ôi! Tuy ta là a di của Lệnh Nhi nhưng thật ra không có chút quan hệ nào. Hiện tại hắn đã về Túc Châu, về tình về lý ta cũng không nên tiếp tục quản hắn. Nếu không thời gian dài, hắn sẽ phiền chán ta... Dù sao có vài lời cũng nên là ngươi nói...
Tiêu Tương Nhi ôm cánh tay, bị dây dưa có chút không chịu nổi:
- Ngươi sợ hắn phiền chán ngươi, không sợ hắn phiền chán ta?
Lục phu nhân tỏ vẻ ‘ngươi ngốc à?’, nghiêm túc nói:
- Ngươi không biết thổi gió bên gối à? Tốt xấu gì cũng từ đại tộc thế gia ra, có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy để trưng à? Những phu nhân phố Khôi Thọ quản tướng công như thế nào, ngươi chưa được thấy thì cũng phải được nghe rồi chứ? Buổi tối chung một chăn, còn không phải ngươi nói cái gì thì là cái đó...
Chung một chăn, còn có phần ta nói chuyện chắc?
Tiêu Tương Nhi vừa tức giận vừa buồn cười. Chứ không phải Hứa Bất Lệnh vừa nhào lên thì nàng nói gì nghe nấy đến tư cách cãi lại cũng không có à?
- Ngươi còn chưa có kinh nghiệm thì biết cái gì? Nếu không ngươi thử xem? Thật tới lúc ngủ rồi, nam nhân còn có tâm tư nghe ngươi nói chuyện à?
Lục phu nhân hồi tưởng lại:
- Ta nghe những phu nhân đó kể việc nhà, đều nói như vậy... Ngươi thông minh như vậy, tự mình nghĩ cách đi. Dù sao không thể để ta dạy cho ngươi được...
Tiêu Tương Nhi quay đầu đi:
- Ta không nghĩ ra được.
Lục phu nhân nhìn trái nhìn phải vài lần, bốn bề vắng lặng. Nàng ghé sát vào một chút:
- Ta ở cùng Lệnh Nhi lâu nên rất hiểu hắn. Lệnh Nhi tính tình tốt, rất thương người. Lúc các ngươi ở với nhau, ngươi tủi thân một chút, đừng thật sự tức giận. Chính là cái loại này... cái loại tủi thân lại khó nói, hắn sẽ dỗ ngươi. Ngươi nói gì hắn cũng nghe...
Tiêu Tương Nhi đứng thẳng hơn chút, bày ra dáng vẻ Thái Hậu:
- Tiêu Tương Nhi ta sẽ tủi thân với hắn á? Ngươi cho rằng ta là ngươi chắc? Chẳng biết làm gì chỉ biết chua xót, giống như oán phụ khuê phòng...
- Ngươi…
Lục phu nhân trừng mắt. Nàng nghĩ mà có chút giận bèn vỗ một cái vào vai khuê mật.
Tiêu Tương Nhi cũng không thèm phản ứng. Dù sao nàng cứ không hỗ trợ đó, ai ghen thì người đó tự đi nói.
Trong lúc tán gẫu, rốt cuộc bờ biển truyền đến tiếng vó ngựa...