Thế Tử Thật Hung

Chương 413: Trần đạo tử, ngươi là đồ lỗ mũi trâu xấu xí… (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hứa Bất Lệnh mang theo Dạ Oanh và Chung Cửu đi vào núi Võ Đang. Đập vào mắt là núi cao chim hót bầu trời gió cuộn mây tan, cảnh sắc núi Võ Đang cuối mùa thu vẫn làm người ta thấy vui vẻ thoải mái.

Cho dù ở phố phường hay là giang hồ, núi Võ Đang đều là bảo địa phong thuỷ danh truyền vạn dặm. Du khách, người giang hồ nối liền không dứt, cũng không thiếu người bán rong bán vật kỷ niệm ven đường hoặc là thầy bói giả thần giả quỷ. Trên thực tế Võ Đang không bói toán đoán mệnh nhưng dạng như thầy bói này chỉ cần có người tin thì sẽ có. Đạo sĩ thật ở núi Võ Đang cũng không tiện đuổi đi.

Sau khi đến chân núi Võ Đang, bởi vì đã thông báo qua cho Lục phu nhân trước nên thuyền trực tiếp ngừng ở hồ Thái Cực dưới núi Võ Đang, có hộ vệ ở cửa quan đạo chờ đón.

Hai ngày trước, Lục phu nhân đã đến Võ Đang, đi với Tiêu Tương Nhi lên Thiên Trụ Phong là chủ phong của Võ Đang dâng nén hương rồi quay về chờ ở trên thuyền.

Sau khi Hứa Bất Lệnh biết được, bởi vì hắn muốn đi ngang qua núi Võ Đang nên không trực tiếp về thuyền mà đến núi Trường Thanh bên ngoài núi Võ Đang trước.

Vùng núi Trường Thanh tương đối xa xôi, núi không cao lắm chỉ có một đường nhỏ lên núi.

Hứa Bất Lệnh cưỡi ngựa chậm rãi đi trước trên đường nhỏ, ánh mắt nhìn đám mây trắng trên bầu trời, thoạt nhìn giống như bánh bao trắng trắng mềm mềm...

- Khụ…

Sắc mặt Hứa Bất Lệnh hơi đổi, ngồi thẳng thêm một chút. Lại nói vài tháng không gặp Ninh Ngọc Hợp với Mãn Chi, thật là nhớ. Lần trước sau khi hôn tạm biệt Ninh Thanh Dạ cũng không được gặp nữa. Đợi lát nữa hắn nên xử lý như thế nào cũng là vấn đề đau đầu...

Chỉ tiếc, Hứa Bất Lệnh chưa đau đầu lâu lắm thì đến Trường Thanh Quan trên đỉnh núi, đón hắn là một cái khóa đồng to.

Hứa Bất Lệnh dắt ngựa đi đến đạo quan không lớn phía trước. Hắn nhìn mạng nhện dưới tường viện, có chút mờ mịt nhìn quanh:

- Sao lại không có đây?

Thời này lại không có công cụ truyền tin tức thời, Dạ Oanh cũng khó hiểu, đi đến trước cửa lớn nhìn vài lần sau đó nhăn mày:

- Hợp Hợp, bần đạo nhớ ngươi... Trần Đạo Tử... Đây là tam khôi kiếm đạo?

???

Hứa Bất Lệnh đi tới trước cửa đạo quán, quả nhiên phát hiện một hàng chữ to ở phía trên. Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

Chung Cửu biết ngay sẽ như vậy. Nàng vốn bất mãn với việc năm đó Trần Đạo Tử đuổi nàng ra khỏi Trung Nguyên. Lúc này nàng đi lên nhìn lướt qua:

- Ồ… Không nghĩ tới Trần Đạo Tử nổi khắp thiên hạ, trong lén lút lại là dáng vẻ này...

Dạ Oanh nhìn công tử bên cạnh, muốn nói lại thôi.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày nhìn một lát rồi xoay người đi đến chỗ ngựa Truy Phong. Hắn gỡ trường thương được bọc trong miếng vải đen hoa văn rồng ra, hét lớn một tiếng với biển mây bên ngoài núi. Giọng hắn như chuông đồng:

- Trần Đạo Tử, ngươi là đồ xấu xí lỗ mũi trâu... A a a a…

Vừa nói vừa hú, Chung Cửu ở bên cạnh xem diễn bị làm cho sợ ngây người. Nàng chỉ muốn bôi đen Trần Đạo Tử. Vốn tưởng rằng nhiều nhất Hứa Bất Lệnh chỉ khinh thường vài câu, lại không nghĩ rằng tính tình hắn nóng nảy như vậy. Đến mức này sao? Thế này mà lôi sát thần Võ Đang, Trần Đạo Tử, đến. Hứa Bất Lệnh chắc chắn sẽ không dám nói, nàng sẽ lại bị đuổi ra khỏi Trung Nguyên.

Chung Cửu giơ tay bịt kín miệng Hứa Bất Lệnh:

- Hứa công tử, ngươi đừng xúc động!

Tay ngọc mềm mại không xương chặn môi, vì động tác quá nôn nóng nên nàng gần như kéo Hứa Bất Lệnh ôm về phía mình, vạt áo căng phồng đều bị chèn thay đổi hình dạng.

Miệng Hứa Bất Lệnh bị che lại. Hắn giơ tay nắm cổ tay Chung Cửu kéo ra, quay đầu đi tới sắc mặt lạnh lùng:

- Võ Đang Toàn Chân không gần nữ sắc. Đồ lỗ mũi trâu xấu xí này không biết xấu hổ, ỷ vào võ nghệ muốn phá giới. Ta gọi hắn ra hỏi xứng với bộ đạo bào trên người không...

Chung Cửu dùng sức kéo Hứa Bất Lệnh về:

- Đó là sát thần Võ Đang, mười võ khôi thiên hạ, đại sư thúc trấn phái núi Võ Đang...

- Thì sao?

Hứa Bất Lệnh nhíu chặt mày:

- Triều đình phong võ khôi đã không biết trời cao đất rộng. Hôm nay không nói rõ ràng, ngày mai ta mang binh san bằng núi Võ Đang...

- Không san được! Không san được!...

Chung Cửu dịu dàng giải thích:

- Có lẽ chỉ là chuyện bậy do mấy người già rảnh rỗi trên giang hồ viết. Nếu ngươi giận chó đánh mèo với Trần Đạo Tử, không phải thành hiểu lầm lớn à...

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, cẩn thận ngẫm lại cũng có chút đạo lý. Nhưng trên cửa của sư phụ hắn bị người ta viết bậy mấy thứ này, núi Võ Đang to như vậy chẳng lẽ đều là người mù?

- Chung cô nương, chuyện này không liên quan đến ngươi...

- Không phải...

Ngay lúc Chung Cửu nghĩ nên giải thích như thế nào thì từ một nơi cực xa ngoài biển mây có một âm thanh to lớn vang dội xa xa truyền đến:

- Bằng hữu phương nào đến Võ Đang?

Chung Cửu không nghĩ tới Trần Đạo Tử đã nghe được, vội vàng nhỏ giọng nói:

- Hứa công tử! Chuyện năm đó đều đi qua. Tuy rằng ta có chút qua lại với Trần Đạo Tử nhưng chung quy Trần Đạo Tử là cao nhân thành danh đã lâu phẩm hạnh đoan chính mọi người đều biết, lòng ta cũng chịu phục. Nếu bởi vì loại chuyện hoang đường này mà đưa hắn tới, ta sợ không thể tự xử...

Hứa Bất Lệnh nghiêng đầu nhìn về phía Chung Cửu sắc mặt cô đơn. Hắn ngẫm nghĩ nhưng cũng không bỏ suy nghĩ nói chuyện với Trần Đạo Tử. Ngược lại hắn nhìn về phía ngọn núi truyền đến âm thanh, mở miệng cao giọng nói:

- Trần Đạo Tử, cái đồ xấu xí lỗ mũi trâu nhà ngươi thật lợi hại, kiếm thuật vô địch thiên hạ!

Trên núi rất trống trải, âm thanh to lớn vang dội truyền ra cực xa.

Nơi xa trên ngọn núi rõ ràng trầm mặc một lát tựa như đang tự hỏi những lời này là nghĩa tốt hay nghĩa xấu. Một lát sau mới truyền đến tiếng đáp lại:

- Các hạ là?

- Hứa Bất Lệnh.

Sau đó không còn âm thanh nào nữa.

Hứa Bất Lệnh đợi một lát. Sau khi thấy đối phương không nói lời nào, hắn xoay người dắt ngựa xuống núi đi tìm Lục phu nhân.

Chung Cửu đi ở bên người Hứa Bất Lệnh chú ý động tĩnh quanh thân. Sau khi nàng đi được một đoạn phát hiện Trần Đạo Tử không chạy tới thì có chút nghi hoặc:

- Tính tình Trần Đạo Tử rất nóng lại không nói nhân tình, năm đó còn uy hiếp ta tới... Ngươi mắng hắn lỗ mũi trâu mà cứ thôi như vậy à?

- Nếu không còn có thể như thế nào? Ta đường đường là thế tử Túc Vương, hắn lại không thể lại đây đánh ta một trận.

- Cũng phải...

Chung Cửu gật gật đầu, lúc này nàng mới phát hiện có đồ đệ như vậy bên người thì thoải mái biết bao nhiêu, giúp sư phụ hết giận cũng không ai dám đánh trả.

Dựa vào cái gì mà Ninh Ngọc Hợp lại may mắn như vậy...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)