Thế Tử Thật Hung

Chương 412: Trần đạo tử, ngươi là đồ lỗ mũi trâu xấu xí… (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Hai người bỗng nhiên xuất hiện quấy nhiễu chim bay thú nhỏ chơi đùa ở bên hồ nước. Chim chóc ở không trung bay vào núi rừng, thỏ sóc đứng ở rễ cây nhìn cũng nhanh như chớp chui vào bên trong bụi cỏ.

Dạ Oanh vội vàng che miệng lại, chỉ tiếc rằng đã muộn. Trong mắt nàng không khỏi hiện lên vài phần áy náy.

Chung Cửu ngồi trên tảng đá cạnh hồ làm như mới phát hiện, quay đầu mỉm cười:

- Hứa công tử.

Trong lúc vô tình phá hủy cảnh sắc xa hoa lộng lẫy, Hứa Bất Lệnh cũng có chút ngượng ngùng, giơ tay khẽ cười nói:

- Là ta mạo muội. Sao cô nương có thể dẫn đám chim thú này tới?

Chung Cửu bày ra diễn xuất cao nhân. Lúc này vẻ mặt của nàng vân đạm phong khinh, đứng dậy đi tới gần Hứa Bất Lệnh nhu hòa nói:

- Hoa, cỏ, chim, thú đều có linh tính. Khi còn nhỏ ta thường xuyên hái thuốc ở sơn dã, thời gian dài cũng có hiểu biết với bọn chúng. Chúng nó cũng không sợ ta, đi chỗ nào cũng vậy. Ừm... Cũng rất khó nói rõ ta làm thế nào gọi chúng nó đến. Nếu công tử muốn học thì ta có thể dạy ngươi.

Thuật thông linh...

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, thật sự hơi muốn học. Tuy bản lĩnh này không có tác dụng lớn nhưng dùng để trêu bảo bảo, Mãn Chi vui vẻ, lực sát thương có thể lớn hơn cả tiểu ma thuật...

Dạ Oanh rõ ràng bị thủ đoạn vô cùng kì diệu của Chung Cửu chinh phục. Nàng cười hì hì nói:

- Chung tỷ tỷ, có thể dạy ta không?

Chung Cửu cong môi cười:

- Tất nhiên có thể. Nhưng mà khá rắc rối, phải học mấy năm liền.

Hứa Bất Lệnh cũng không vội, xoay người đi ra đường:

- Sắc trời đã tối. Tìm một chỗ ngủ lại đã, ngày mai về trên thuyền lại nói.

Chung Cửu nhẹ nhàng gật đầu, ngồi trên lưng ngựa đi ra ngoài dò hỏi:

- Vừa rồi có gặp được lão thần tiên Thanh Hư không?

Hứa Bất Lệnh đã được thấy bản lĩnh và quan hệ của Chung Cửu, đã coi nữ tử thần bí này như cao nhân. Hắn lập tức nhẹ nhàng gật đầu:

- Đa tạ cô nương dẫn đường! Vừa rồi đã gặp, danh bất hư truyền. Đúng rồi, cô nương có xích mích nhỏ với Võ Đang, là chuyện gì thế?

Chung Cửu nghe thấy cái này, tròng mắt xoay tròn theo đó giữa mày hiện ra bất đắc dĩ:

- Chuyện cũ giang hồ thôi. Trường Thanh Quan ngoài núi Võ Đang có Thu chân nhân. Ngươi từng nghe nói đến chưa?

Hứa Bất Lệnh sửng sốt, khẽ gật đầu:

- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Tất nhiên đã từng nghe nói còn có giao thiệp.

Chung Cửu thở dài đi đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, dịu dàng nói:

- Năm đó trên giang hồ đồn đại ‘Bát Khôi Tuyên Hoà’, nữ tử đều coi có thể được vẽ là vinh quang. Lúc ấy ta còn nhỏ, mới vừa bắt đầu đi lại trên giang hồ cũng không để ý cái này. Sau lại trùng hợp gặp gỡ Từ Đan Thanh một lần...

- Ồ?

Hứa Bất Lệnh và Dạ Oanh đều hứng thú, thả chậm tốc độ ngựa, ghé mắt nhìn Chung Cửu:

- Lấy tài mạo của cô nương dư sức vào Bát Khôi Tuyên Hoà. Vì sao cuối cùng không được vẽ trong tranh?

Ngón tay Chung Cửu vén sợi tóc bên tai, trong đôi mắt mang theo vài phần hoảng hốt:

- Ta vốn không chú ý việc này. Trùng hợp gặp gỡ bắt chuyện với Từ Đan Thanh, cuối cùng vẫn là đồng ý để hắn vẽ một bức. Dù sao cũng là chuyện nâng cao thanh danh cho ta, lúc ấy ta đã muốn cảm tạ đặc biệt đến Trường An mua một bầu rượu ngon. Kết quả ta tới chỗ hẹn lại bị đại tiểu thư Đường Gia... Cũng chính là Ninh Ngọc Hợp nhanh chân đến trước...

Hứa Bất Lệnh nhăn mày không nghĩ tới còn có chuyện này. Hắn hơi không vui nhìn Chung Cửu:

- Cái này không liên quan gì đến Ninh Ngọc Hợp. Nàng cũng là bị buộc bất đắc dĩ.

Chung Cửu nghe giọng điệu của hắn thì biết quan hệ giữa Hứa Bất Lệnh và Ninh Ngọc Hợp cực tốt. Nàng lập tức thay đổi đầu mâu, giọng điệu thêm vài phần oán giận:

- Người không có niềm tin thì không đứng được trên đời. Từ Đan Thanh kia muốn vẽ thì vẽ, không vẽ thì thôi. Chuyện đã đồng ý rồi, gạt ta ngàn dặm xa xôi chạy xa như vậy, cục tức này ai chịu nổi? Sau đó còn nói một câu ‘mỹ nhân thế gian khó vẽ trong tranh’. Đây không phải nói rõ ta kém Ninh Ngọc Hợp à... Làm người đúng là không nên để trong lòng mấy thứ tranh đoạt danh lợi này mà sống một hơi. Cũng giống như công tử, ngươi có thể không thèm để ý tướng mạo nhưng thực sự có người nói ngươi xấu. Chẳng lẽ trong lòng ngươi còn có thể vui vẻ à?

- À…

Hứa Bất Lệnh không có chút ý định cãi lại nào. Hắn hơi trầm mặc rồi tiếp tục dò hỏi:

- Vậy cô nương xích mích với núi Võ Đang thế nào?

Chung Cửu thở dài:

- Lúc ấy ta cũng mới mười lăm mười sáu, bỗng nhiên bị thiệt thòi lớn như vậy trong lòng dĩ nhiên không phục. Ta không tìm thấy Từ Đan Thanh, bèn muốn tâm sự với Ninh Ngọc Hợp. Ban đầu Ninh Ngọc Hợp xảy ra chuyện, ta còn chưa đi quấy rầy. Sau đó Ninh Ngọc Hợp chạy đến núi Võ Đang xuất gia. Ta mới muốn tới cửa bái phỏng một lần, nói rõ ràng chuyện lần đó...

Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng gật đầu:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó...

Chung Cửu nói tới đây dường như nhớ tới chuyện thương tâm, đôi mắt hơi đỏ lên:

- Lúc ấy ta còn nhỏ, đi Trường Thanh Quan chỉ là muốn gặp Ninh Ngọc Hợp. Kết quả vừa đến Võ Đang chưa được hai ngày, Trần Đạo Tử núi Võ Đang đến lấy kiếm chỉ vào mặt bảo ta cút, không cút sẽ phải chết ở Trường Thanh Quan... Ta có thể làm sao chứ? Từ sau chuyện đó ta không đi qua núi Võ Đang nữa. Ôi...

Hứa Bất Lệnh nhíu chặt mày, hơi sửa sang lại suy nghĩ một chút:

- Lúc ấy Từ Đan Thanh hứa vẽ tranh cho ngươi?

- Ta lừa ngươi làm gì? Lúc ấy đã đồng ý rồi. Không tin ngươi đi hỏi hắn.

- Ta không có ý nghi ngờ cô nương, ừm... Trước kia ở Trường An, ta từng nghe nói lúc ấy Từ Đan Thanh lấy danh nghĩa mua rượu để mở đường cho nữ tử đến cầu được vẽ...

- Thì đã sao? Hắn nói không vẽ được thì thôi. Chính miệng hắn đồng ý vẽ tranh, nói muốn uống rượu. Ta từ U Châu chạy đến Trường An lại chạy về. Kết quả lại tìm người khác, chẳng lẽ là ta sai rồi?

Trên mặt Chung Cửu đầy tủi thân. Nàng nói mà nước mắt như sắp rơi xuống.

Hứa Bất Lệnh vội vàng giơ tay:

- Từ Đan Thanh không giữ chữ tín trước, chắc chắn không thể trách cô nương. Ừm... Nhưng nghe chuyện này dường như cũng không có bao nhiêu liên quan đến Ninh Ngọc Hợp. Về sau xảy ra chuyện đó chắc là ngươi cũng đã nghe nói rồi...

Chung Cửu mím môi nói:

- Ta không nói nàng, chỉ nói núi Võ Đang xen vào việc người khác thôi.

Hứa Bất Lệnh gật gật đầu, khẽ cười mở miệng nói:

- Ngày mai hẳn sẽ đến phụ cận núi Võ Đang. Nếu ngươi đã quen biết Ninh đạo trưởng thì ta với ngươi đi Trường Thanh Quan xem. Tâm sự với nhau cũng thành bằng hữu, để ta làm người trung gian, Trần Đạo Tử cũng phải ở bên ngoài chờ.

Dứt lời, ba người ra roi thúc ngựa đi ra khỏi Kim Ti Hạp...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)