Thanh Hư chân nhân bưng bình trà nhỏ suy tư rồi lắc đầu cười:
- Thiên hạ quá lớn không dám chắc chắn. Nhưng chắc chắn Tả Triết Tiên có từng để lại ba quyển sách. Một quyển cuối cùng này là tâm đắc tập võ cả đời. Trước khi Hiếu Tông Hoàng Đế phá Trường An, ta còn từng đi tìm một lần. Chỉ tiếc đã mất trộm, cũng không biết dừng ở trên tay người nào...
... Về phấn bốn món đồ ngọc, hẳn là lễ nhập môn mấy trăm năm trước Tả Triết Tiên đưa cho bốn đồ đệ. Trừ một mảnh ngọc gia truyền của Tả Thân Vương Bắc Tề ra, mấy món kia qua mấy trăm năm đưa tới đưa đi, phân tán đến các nơi trong thiên hạ. Lúc tổ tiên Tào Gia Nhạc Dương ở tiền triều Đại Tề cùng người luận kiếm thắng một cái vỏ kiếm, phía trên có một miếng ngọc. Treo ở trên thân kiếm Trạm Lư của Tào Gia, đến nay còn thờ cúng ở từ đường...
... Nghe nói trên tay lão già ở Nhạc Lộc Sơn kia cũng có một mảnh, hình như là cây trâm. Nhưng mà lão bất tử kia là chân thần tiên còn khó tìm hơn cả ta. Còn một món thật ra chưa từng nghe nói, không hiểu đang ở nơi nào...
- Cây trâm...
Hứa Bất Lệnh như suy tư gì đó gật đầu, ngược lại dò hỏi:
- Tào Gia cũng là hào môn kiếm học, ‘Chúc, Lục, Tào’ tạo thế chân vạc mấy trăm năm. Tuy gia chủ Tào Cừ Giản kém Chúc Trù Sơn và ông ngoại ta nhưng nội tình Tào Gia còn đó. Mười năm trước bỗng nhiên cử tộc phong kiếm lui khỏi giang hồ đổi sang bán cua, thật sự quá đáng tiếc. Trên giang hồ đồn đại rất nhiều, thậm chí có người nói Tào Gia tiếp tay cho giặc, lão đạo trưởng có biết nguyên nhân không?
Thanh Hư chân nhân thở dài:
- Chuyện cũ năm xưa, bóc khuyết điểm của người ta không tốt, bần đạo cũng không tiện đánh giá. Kiếm Tào Gia lấy ‘nhanh’ nổi tiếng thiên hạ, theo đuổi là kiếm ra mạnh mẽ mau lẹ không hối hận. Gặp phải chuyện thẹn với lòng mới giống cữu cữu Lục Bách Minh của ngươi. Cả đời đều luẩn quẩn trong lòng, nghĩ thông thì không phải người giang hồ...
... Tào Cừ Giản là người giang hồ chính thức. Năm đó ta cũng từng chỉ điểm vài lần. Làm người không thành vấn đề, nhưng người trong giang hồ thân bất do kỷ, có một số việc có chọn thế nào cũng sai. Không thể trách Tào Cừ Giản...
... Ngươi đã bái Ninh Ngọc Hợp làm sư phụ, hẳn cũng biết Ninh Thanh Dạ. Năm đó tiểu nha đầu Thanh Dạ xảy ra chuyện vẫn là Tào Cừ Giản trộm chạy tới nơi này cầu tình với ta, mới bảo vệ được nha đầu Thanh Dạ...
Hứa Bất Lệnh như suy tư gì đó, đang muốn hỏi tiếp cái khác thì Lâm Vũ Tùng nằm ở bên cạnh ho khan hai tiếng, cuối cùng hắn đành dừng lại.
- Khụ khụ…
Ánh mắt Lâm Vũ Tùng hơi tỉnh táo chút. Sau đó hắn bật dậy, sờ sờ ngực với đầu, sau khi xác định vẫn còn, sắc mặt hắn khẽ biến:
- Cái quỷ gì? Lão thần tiên, mới vừa rồi ta thấy ác mộng gặp được thần tiên...
Mới vừa nói một nửa đã nhìn thấy Hứa Bất Lệnh và Dạ Oanh ngồi bên cạnh bếp lò nhỏ trước mặt hắn. Biểu tình của hai người đều cổ quái nhìn hắn.
- À...
Hoảng sợ trên mặt Lâm Vũ Tùng lập tức biến mất. Hắn làm ra vẻ vân đạm phong khinh, giơ tay ôm quyền:
- Hứa công tử quả nhiên có thân thủ tốt, thụ giáo.
Hứa Bất Lệnh cười khẽ:
- Lâm huynh cũng không kém. Cuộc đời ta giao thủ gặp gỡ đối thủ mạnh nhất có lẽ chính là Lâm huynh.
Trên mặt Lâm Vũ Tùng có chút ngượng ngùng, đi đến trước bếp lò nhỏ ngồi xuống. Hắn xoa xoa ngực đang đau lâm râm:
- Hứa công tử, ‘Thanh khôi’ này của ngươi đúng là không phụ với tên tuổi. Chỉ bằng một chút vừa rồi kia, đánh hai Đường Giao có lẽ cũng không có vấn đề gì, đủ để xưng thiên hạ đệ nhất. Nếu không phải tự mình gặp phải, ta tuyệt đối không tin trên đời có người có thể ra thương nhanh như vậy.
Thanh Hư đạo trưởng nhẹ nhàng nâng tay:
- Đừng tâng bốc người ta nữa. Thanh khôi chính là Thanh khôi, không đánh qua thì không được xưng đệ nhất thiên hạ. Ngươi đến Thanh khôi cũng không đánh lại thì trở về luyện thêm mấy năm. Chờ đến lúc chắc chắn lại đến tìm Đạo Tử. Hiện tại quá sớm.
Lâm Vũ Tùng cũng đã thua, bị thiệt thòi tất nhiên thấy được chênh lệch. Hắn cũng mất hùng tâm tráng chí, nâng tay:
- Ta vẫn quá ít kiến thức, trở về luyện thêm. Thường nói không đánh không quen nhau, Nếu Hứa công tử đã tới đất Sở còn ra tay chỉ điểm Lâm mỗ. Cho dù thế nào cũng phải làm hết lễ nghĩa của chủ nhà. Lâm Gia ta ở Nhạc Dương có võ quán, nếu Hứa công tử đi đến hồ Động Đình nhất định phải thông báo một tiếng để cho Lâm mỗ đón gió tẩy trần cho Hứa công tử.
Hứa Bất Lệnh cũng không có bài xích gì với người giang hồ có chút bản lĩnh tính tình lại cũng không tệ lắm:
- Từ lâu đã nghe đại danh Lâm Gia thương, cũng trộm học không ít. Nếu đã tới rồi thì tất nhiên phải tới cửa bái kiến.
Lâm Vũ Tùng làm phiền Thanh Hư chân nhân vài ngày muốn so chiêu với Trần Đạo Tử. Kết quả đánh một Thanh khôi đã thua thảm như vậy, thật sự có chút ngượng ngùng. Hắn cũng không còn mặt mũi ở lại nơi này tiếp tục mặt dày được bèn đứng dậy ôm quyền rồi rút trường thương ở bên cạnh ra rời khỏi rừng trúc.
Sắc trời đã tối đen, dưới chân núi còn có người chờ. Dù sao cũng không thể qua đêm ở chỗ người ta được.
Hứa Bất Lệnh hàn huyên vài câu, sau đó cũng đứng dậy từ biệt Thanh Hư chân nhân, mang theo Dạ Oanh xuống núi.
Trên đường xuống núi, Dạ Oanh hơi thất vọng, đi ở trước mặt Hứa Bất Lệnh nhỏ giọng nhắc mãi:
- Trên sách viết chưởng môn Võ Đang là nhân vật thần tiên. Lúc tung hoành giang hồ Chúc lão Kiếm Thánh còn đang chơi bùn. Sao chân nhân thoạt nhìn bình thường vậy? Trông cũng giống với lão Tiêu.
Hứa Bất Lệnh còn đang suy tư về cuộc nói chuyện vừa rồi, nghe vậy khẽ cười nói:
- Nổi danh không ham sĩ diện. Người ta không động thủ chắc chắn nhìn bình thường, ta không động thủ thoạt nhìn cũng chỉ là thư sinh thôi. Còn nữa ta và hắn vừa không là thầy trò cũng không phải thân thích, mở miệng chỉ điểm ta sẽ thiếu nhân tình. Cái thứ nhân tình này, thiếu người hoặc là bị người thiếu đều phiền toái. Tất nhiên sẽ không nhiều lời, có thể gặp mặt một lần đã là đủ.
- Ồ...
Dạ Oanh như suy tư gì đó gật đầu, ngẫm nghĩ:
- Chung Cửu tỷ có thể tìm tới nơi này, chắc thực sự có chút đạo hạnh mà không phải bọn bịp bợm giang hồ.
- Đúng vậy! Tâm tính cử chỉ cũng không tồi. Nếu có thể mời về vương phủ làm môn khách thì chắc chắn không lỗ. Nhưng trực tiếp để ta bái sư học nghệ có chút quá đột ngột...
- Tuổi Chung Cửu tỷ thoạt nhìn cũng không lớn, võ nghệ chắc chắn cũng không cao bằng công tử. Nếu công tử không muốn bái nàng làm sư phụ thì có thể cho nàng bái ngươi là sư phụ. Đều giống nhau mà...
- ...
Hứa Bất Lệnh hơi khựng lại:
- Thật ra chủ ý này không tồi. Ta dạy nàng võ nghệ thì không thành vấn đề nhưng cảm giác có hơi lạ... Nếu không nói một tiếng với Ngọc Hợp, để nàng làm đồ đệ của Ngọc Hợp. Như vậy ta với nàng chính là quan hệ sư huynh sư muội, cũng coi như đồng môn...
- Dù sao đều giống nhau, phải xem ý của Chung Cửu tỷ tỷ.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã xuống dưới núi đi tới chỗ để ngựa. Ba con ngựa còn nguyên tại chỗ, Chung Cửu lại không thấy bóng dáng.
Hứa Bất Lệnh nghiêng tai lắng nghe, ở hồ nước ven đường truyền đến tiếng vang. Hắn bèn đi tới ven đường xem xét, nào nghĩ đến vừa nhìn lên đã thấy được một cảnh tượng gần như mộng ảo. Bên hồ nước đầy cảnh thu, nữ tử mặc váy xanh biển xinh đẹp ngồi nghiêng ở trên tảng đá cạnh mép nước. Trong tay nàng cầm một cành trúc, nhẹ nhàng đong đưa không mục đính ở phía trên hồ nước.
Trong hồ nước không quá sâu, vô số con cá không biết tên như có linh tính theo cành trúc bơi qua bơi lại ở hồ nước; phía trên lại là trăm con chim đang giương cánh ríu rít bay lượn ở không trung giống như quần chúng vây xem; bên cạnh cục đá, trên cây cối, còn có sóc đứng, thỏ con và đám thú nhỏ ngoan ngoãn ngồi xổm trên tảng đá nâng chi trước lên nhìn, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
Mà Chung Cửu ngồi nghiêng ở giữa đám chim bay thú nhỏ giống như tiên tử hoặc là tinh linh trong núi rừng. Nàng như buồn ngủ lười biếng chơi đùa ở hồ nước, đẹp đến không giống như người trên nhân gian.
- Oa...
Đôi mắt Dạ Oanh trợn tròn thật lớn, giật mình gấp trăm lần so với vừa nãy nhìn thấy lão thần tiên. Nàng chỉ cảm thấy nữ tử xuất trần trước mắt này mới là thế ngoại cao nhân chân chính.
Hứa Bất Lệnh cũng sửng sốt. Hắn hơi nghiêng đầu, cũng không rõ lắm đây là tiên thuật gì...