Thế Tử Thật Hung

Chương 410: Sơn dã nhàn vân

Chương Trước Chương Tiếp

Trời chiều hạ xuống đỉnh núi, sắc trời dần dần tối sầm, chỗ sâu trong rừng trúc có ánh lửa mỏng manh chỉ đường. Đi ra khỏi rừng trúc không bao lâu, trước mắt lập tức thoáng đãng mở rộng, một tòa nhà trúc nhỏ xuất hiện ở trước mắt.

Trước nhà trúc đặt một bếp lò nhỏ, phía trên có ấm trà, bên cạnh là ba cái băng ghế nhỏ.

Lão nhân đầu bạc mặc đạo bào xưa cũ, nằm dựa vào trên ghế nhắm hai mắt. Sau khi Hứa Bất Lệnh đi ra khỏi rừng trúc, hắn giơ tay chỉ thuốc trị thương đã được đặt trên ghế dài bên cạnh.

- Bái kiến lão đạo trưởng.

- Chào lão gia gia.

Hứa Bất Lệnh xách theo Lâm Vũ Tùng đi đến bên ghế dài, đặt Lâm Vũ Tùng lên trên. Hắn cầm lấy thuốc trị thương ở bên cạnh rồi bắt đầu trị thương cho Lâm Vũ Tùng đang bất tỉnh nhân sự.

Lần đầu tiên Dạ Oanh xa nhà, gặp gỡ nhân vật lớn chỉ có trong sách tất nhiên là có chút mất tự nhiên. Nàng quy củ ngồi xuống băng ghế nhỏ, trộm liếc mắt đánh giá một cái. Khác hẳn với kiếm hiệp đạo môn ‘phong hoa tuyệt đại, kiếm khí hoành thu’ ở trên sách kia.

Thật ra Hứa Bất Lệnh cũng có chút tò mò. Hắn vốn tưởng rằng là thần tiên tiên phong đạo cốt nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Thanh Hư chân nhân cũng không có gì khác lão đạo sĩ bình thường. Hắn lập tức lại cười nói:

- Không báo mà vào, mạo muội tới chơi. Còn xin lão đạo trưởng chớ trách.

Thanh Hư đạo trưởng cầm ấm trà lên nhấp một ngụm:

- Cũng chẳng phải lần đầu mạo muội. Năm đó cho người đi Túc Châu muốn để tiểu tử ngươi làm đồ đệ. Ngươi thì hay rồi, trực tiếp đuổi người ta ra ngoài. Tầm mắt cao ngất, coi thường địa phương nhỏ này. Hiện tại tự mình chạy tới cửa làm chi?

Vẻ mặt Hứa Bất Lệnh hơi cứng lại. Khi còn nhỏ đúng là hắn khá cao ngạo, đuổi đi không ít tiền bối giang hồ, xem ra đắc tội với người ta rồi.

- Khi đó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện. Lần này trùng hợp đi qua Kim Ti Hạp, nghe nói lão đạo trưởng ở chỗ này thanh tu nên chắc chắn phải tới bái phỏng một lần.

- Nhóc con trên giang hồ đều thích tìm kiếm hỏi thăm danh sư, thỉnh giáo này thỉnh giáo kia. Đặc biệt là thích tìm người tuổi lớn như ta hỏi đông hỏi tây những câu coi như luật trời. Thật ra không cần thiết, đều là người, ví như lão đạo ta chỉ vì không chạy nổi nữa mới ở nơi này dưỡng lão. Võ nghệ thứ này chắc chắn kém hơn tuổi trẻ khỏe mạnh. Về phần đạo làm người, người hiểu không cần dạy, người không hiểu dạy vô dụng. Nếu là công phu tu hành trường sinh bất tử, vậy càng không cần hỏi. Ta đã bước nửa chân xuống mồ cũng chưa từng ngẫm ra được.

Dạ Oanh nghe xong đã hiểu rõ ý của hắn là cái gì cũng đừng hỏi, không biết.

- Lão gia gia, đều nói ‘nhà có một người già như có một gia tài’. Cao nhân giống như ngài, kiến thức nhiều, tất nhiên hiểu cũng nhiều. Mặc dù không hỏi cái gì, có lẽ tâm sự cũng được lợi không ít.

Thanh Hư đạo trưởng mở to mắt, nhìn Tiểu Dạ Oanh quy củ ngồi ở bên cạnh, cười khẽ:

- Cũng đúng! Dù sao ta ở chỗ này cũng không có việc gì, bạn nhỏ nói chuyện phiếm cũng bị các ngươi đánh ngã, muốn nói cái gì thì nói đi.

Dạ Oanh ngồi thẳng người lên:

- Lão gia gia, nghe nói ngươi và đại nội tổng quản Giả công công thành Trường An từng giao thủ ở trước mặt Hiếu Tông Hoàng Đế, đánh đến núi sông biến sắc nhật nguyệt phai mờ. Nhưng trên sách ghi lại, hình như ngài không thua, Giả công công cũng không thua. Chẳng lẽ lúc ấy các ngươi đánh hòa à?

Thanh Hư chân nhân nhấp một ngụm nước trà:

- Chuyện vui viết bừa thôi. Năm đó lúc Hứa tướng quân phá Trường An, ta mới mười tám mười chín, Giả công công còn nhỏ hơn ta bảy tám tuổi. Lúc ấy cũng chưa từng đối mặt đánh qua. Sau đó Giả công công không ra khỏi Hoàng thành, ta cũng chưa từng đến. Đến bây giờ còn không biết hắn trông như nào.

Dạ Oanh như suy tư gì đó gật gật đầu, có chút thất vọng:

- Vậy chẳng phải không biết ai hơn à? Thật đáng tiếc...

- Chỉ nói về võ nghệ, Giả công công có lẽ giỏi hơn chút. Dù sao hiện tại hắn còn thủ ở trong cung. Ta từ năm mươi tuổi đã ở chỗ này ẩn cư. Hiện tại cũng đã tám mươi sắp quên luôn dùng kiếm thế nào rồi, không so được.

- Vậy ngài cảm thấy cao thủ giang hồ đương đại ở đây, ai là người giỏi nhất?

- Ừm…

Thanh Hư chân nhân nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu:

- Khó mà nói, trên giang hồ yên lặng mười năm cũng chính là một thế hệ người. Ai cao ai thấp không đánh một lần rất khó nói rõ ràng. Nhưng nhìn theo thiên phú, hiện tại trong những người tài giỏi, Lệ Hàn Sinh là lợi hại nhất, ngắn ngủn ba, bốn năm từ thư sinh văn nhược biến thành một thế hệ kiêu hùng. Hiện giờ hắn thế nào ta đã không nhìn rõ. Tương lai mà nói công tử nhà ngươi, đồ đệ Mai Khúc Sinh của lão già Nhạc Lộc Sơn kia hẳn là có thể vào trước mười tranh tam giáp.

- Ta thì sao?

Dạ Oanh ngồi thẳng tắp, cực kỳ có tinh thần.

Thanh Hư chân nhân đánh giá vài lần, lắc lắc đầu:

- Thế phân âm dương là thiên đạo, bắt đầu từ thượng cổ hoang dã là nam nhân săn thú, nữ nhân hái dâu. Nữ tử tập võ trời sinh có hại. Võ nghệ thứ này yêu cầu lại quá cao đối với thể trạng, đi đến tình trạng này trước mười trong thiên hạ càng là sai một ly đi ngàn dặm. Nữ tử muốn làm võ khôi còn khó hơn thân nữ nhi thi Trạng Nguyên. Thiên phú của ngươi đã tuyệt trần, chỉ cần dụng tâm nghiên cứu khai tông lập phái xưng tông sư đều có khả năng, nhưng võ khôi thì đừng nghĩ nữa. Mới vừa rồi có thấy Lâm Vũ Tùng không? Trong mười vạn con người cũng không có được một hạt giống tốt, gặp gỡ võ khôi thật cũng không chống được một chút. Ngươi còn kém rất xa.

Dạ Oanh khẽ nhíu mày, nhìn Lâm Vũ Tùng nửa chết nửa sống nằm ở ghế dài:

- Hắn rất giỏi à?

Hứa Bất Lệnh đắp chút thuốc trị thương, xoa xoa tay ngồi xuống băng ghế nhỏ:

- Tất nhiên lợi hại, mới hai bảy hai tám tuổi, chỉ sợ không kém xa so với thập võ khôi Trung Đường Giao. Chỉ cần đủ khắc khổ hơn nữa có chút may mắn, mười năm sau chưa chắc không thể vào mười võ khôi.

Thanh Hư chân nhân gật gật đầu:

- Lâm Vũ Tùng căn cơ không tồi, tâm tính kém một chút. Người trẻ tuổi quá lộ mũi nhọn thì dễ thiệt, mũi nhọn quá mềm như bông không thọc vào nổi. Lâm Vũ Tùng giấu quá sớm, tuổi còn trẻ đã bắt đầu muốn làm người khéo đưa đẩy mọi mặt chu đáo, ra tay nghĩ trước lo sau không đủ sảng khoái. Người tập võ, nghĩ nhiều như vậy làm chi. Tiên lễ hậu binh đánh xong lại nói, có bản lĩnh tất nhiên đối phương sẽ chịu phục, không có bản lĩnh thì có nói dễ nghe cũng vô dụng. Đáng tiếc mấy thứ này phải tự mình ngộ ra, người khác nói vô dụng.

Hứa Bất Lệnh nghiêm túc gật đầu:

- Thụ giáo.

Thanh Hư chân nhân liếc nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, nghĩ nghĩ:

- Đứa nhỏ nhà ngươi thay đổi thật lớn. Năm đó ngươi chính là điển hình quá lộ mũi nhọn. Ta vốn chướng mắt ngươi, nhưng thiên tư của ngươi thật sự quá tốt. Phía trên lại là Tả Triết Tiên Bắc Tề, chiến thần khai quốc Bắc Tề mấy trăm năm không gặp. Ta do dự mãi, vẫn cho người mời ngươi đi theo, nghĩ cho ngươi lên núi Võ Đang tu thân dưỡng tính, xem có thể mài giũa mượt mà hay không. Kết quả ngươi vội từ chối...

Hứa Bất Lệnh xấu hổ, cười khẽ một cái.

Thanh Hư chân nhân bưng bình trà nhỏ, thở dài:

- Lúc ấy ta bấm tay tính toán chỉ e tiểu tử ngươi sống không quá hai mươi tuổi. Quả nhiên sau đó có chuyện, ngươi trúng Tỏa Long Cổ còn thành tàn phế. Nhưng mà kỳ tài ngút trời quan trọng ở hai chữ ‘ngút trời’. Ta thật đúng là không dự đoán được ngươi có thể chống qua một kiếp này, không chỉ có sinh long hoạt hổ, tính tình cũng thay đổi không ít. Nếu không cao ngạo không nóng nảy, chỉ sợ thật sự có thể nâng võ đạo thiên hạ lên cao một bậc...

... Chỉ tiếc, ngươi sai ở xuất thân nhà Vương Hầu, bước khởi đầu quá cao không chứa được mấy con cá nhỏ giang hồ này. Dốc lòng tập võ không màng dân chúng dân sinh ngược lại là chuyện xấu. Nếu không bộ xương già này cho dù cầu cũng muốn cầu thu ngươi làm đồ đệ.

- Võ nghệ có cao cũng là người, không có khả năng thật sự thành thần tiên. Cho dù là Tả Triết Tiên, cuối cùng không cũng táng ở Chung Nam Sơn...

Hứa Bất Lệnh nói đây bỗng nhiên nhớ tới Chung Ly Sở Sở nói đến lời đồn trên giang hồ. Hắn lập tức tò mò dò hỏi:

- Thật ra nghe nói Tả Triết Tiên từng để lại ba quyển thư tịch. Hai cuốn trước đã được xác thực, một quyển cuối cùng lại chưa từng được chứng thực. Trên giang hồ có người nói tên là ‘Bảo điển Thông Thiên’. Sưu tập đủ mấy món đồ ngọc là có thể tìm được manh mối. Lão đạo có biết được việc này không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)