Thế Tử Thật Hung

Chương 408: Qua môn thần (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Gió thu thổi giữa núi rừng, lá trúc rậm rạp lay động xào xạc trên đỉnh đầu, ngẫu nhiên có con thú nhỏ từ một tầng lá trúc chồng chất thật dày chạy qua, phát ra tiếng vang xoạt xoạt.

Hứa Bất Lệnh cầm trường thương bọc miếng vải đen trong tay, đang chậm rãi đi lại trong rừng trúc không đến cuối. Hắn nghiêng tai cẩn thận nghe động tĩnh chung quanh, bảo đảm không trúng người có tâm mai phục.

Dạ Oanh không mang binh khí. Nàng bẻ một nhánh cây nhỏ cầm ở trên tay chọc tới chọc lui trên tầng lá rụng chồng chất:

- Công tử, nơi này hẻo lánh ít dấu chân người, không giống như có người. Chung Cửu kia đến quá đột ngột. Tuy thoạt nhìn không có vấn đề gì nhưng chuyện không bình thường ắt có điều gian trá...

Hứa Bất Lệnh chậm rãi đi, cười nói:

- Ta cũng không biết nhưng thoạt nhìn nàng không có ác ý. Mặc dù cố tình tiếp cận nhưng có lẽ cũng vì coi trọng thân phận ta, muốn đặt chân ở vương phủ. Môn khách chưa bao giờ ngại nhiều, chỉ cần nàng thật sự có bản lĩnh, dám ra giá ta sẽ cho nổi. Cũng chỉ sợ là miệng lưỡi tốt lại như gối thêu hoa, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.

Dạ Oanh gật gật đầu, lại nói:

- Thanh Hư chân nhân chắc phải bảy tám chục tuổi. Nhân vật sinh ra ở tiền triều, còn gặp qua Hoàng Đế cuối cùng của Đại Tề. Ta đọc được trên sách, còn tưởng rằng đã sớm chết...

Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng nâng tay:

- Lễ phép chút! Nhỡ đâu người ta thật sự ở trong rừng trúc. Cao nhân bực này nghe thấy được, thế nào cũng phải đuổi đôi ta ra ngoài.

Dạ Oanh ngẫm lại cũng phải bèn không nói thêm nữa, tiếp tục tìm kiếm thần tiên ở trong biển trúc to như vậy.

Hai người đi không bao lâu ở trong rừng trúc thì có tiếng bước chân từ nơi xa vang lên. Hứa Bất Lệnh nhìn về chỗ sâu trong rừng trúc:

- Thật sự có người...

Dạ Oanh lập tức đề phòng, cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía.

Hứa Bất Lệnh nghiêng tai lắng nghe, bước chân đối phương cũng không che giấu, đi hướng về phía bên này, mắt thường có thể nhìn thấy lá trúc phía trước lung lay. Nếu không phải chỉ nghe được có hai tiếng chân, còn tưởng rằng là hổ báo từ bên kia xông tới.

- Bọn đạo chích phương nào? Nhanh chóng lui ngay!

Rất nhanh, trong rừng trúc phía trước truyền đến một tiếng hét lớn cực kỳ trung khí, nam tử trẻ tuổi cầm thương xuất hiện ở giữa rừng trúc.

Nam tử mặc một bộ trường bào màu đen viền vàng, đầu đeo ngọc quan, mày kiếm mắt hổ, thoạt nhìn dáng vẻ đường đường chính chính. Hắn cầm trong tay một cây trường thương đầu bạc, cán thương đen nhánh công thủ cực tốt, ngù thương đỏ đậm như lửa, nhìn kỹ là biết một cây thương tốt rất có lai lịch.

Hứa Bất Lệnh đến đây hỏi tìm tiên, tất nhiên là rất khách khí. Hắn giơ tay ôm quyền, mỉm cười hỏi:

- Xin hỏi huynh đài Thanh Hư chân nhân ở chỗ này thanh tu à?

- Không có. Nhanh chóng xuống núi, đừng để ta tự mình động thủ!

Lâm Vũ Tùng còn vội vã trở về nói chuyện với lão thần tiên, làm gì có tâm tư nói lung tung cùng Hứa Bất Lệnh. Hắn cầm trường thương ở trong rừng trúc, giơ tay không ngừng dọa người.

Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: Trên giang hồ muốn gặp Phật thật, phải đi qua được môn thần trước. Chỉ e đây cũng là môn thần...

Nghĩ đến đây, Hứa Bất Lệnh cũng không nhiều lời vô nghĩa, cởi bỏ dây buộc miếng vải đen bọc trường thương:

- Nếu huynh đài có thể đưa ta đi, dĩ nhiên ta không có lời gì để nói. Nhưng nếu không đưa đi được, còn xin hỗ trợ chỉ đường.

- Hả?

Lâm Vũ Tùng sửng sốt, không nghĩ tới du hiệp giang hồ ăn mặc như thư sinh này lại điên như vậy. Tên họ đều không hỏi đã dám nâng thương, cũng không sợ đá phải ván sắt à?

- Ngươi biết ta là ai à?

- Ta cần gì biết ngươi là ai.

- ...

Lâm Vũ Tùng thiếu chút nữa bị những lời này sặc chết, rõ ràng có vài phần tức giận. Trường thương trong tay hắn chấn động, phát ra một tiếng ‘keng’, tiếp đó hai tay cầm mũi thương nâng ngang chóp mũi:

- Tiểu tử giỏi lắm! Tự mình tìm đánh cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.

Dạ Oanh đứng ở phía sau Hứa Bất Lệnh, nhìn lướt qua:

- Thức mở đầu thương pháp Lâm Gia Hổ Đầu Sơn. Lâm Gia thương khác với Lục Hợp thương nổi tiếng linh hoạt quỷ quyệt. Tổng cộng chia làm mười hai thức...

Lâm Vũ Tùng hơi bất ngờ, khẽ hừ một tiếng:

- Coi như có chút ánh mắt...

Nhưng còn chưa nói dứt lời, Lâm Vũ Tùng đã nhìn thấy thư sinh áo trắng đứng cách đó hai mươi bước giơ tay ngăn lời nói của nha hoàn lại. Sau đó hắn ném miếng vải đen hoa văn rồng bọc trường thương ở một bên, một tay cầm thương mãnh chấn, đầu thương hai thước run rẩy như kiếm minh vang vọng trong rừng trúc; đôi tay cầm thương cũng là thức mở đầu Lâm Gia thương, bàn về độ quen thuộc không thua Lâm Vũ Tùng nửa phần.

???

Lâm Vũ Tùng sửng sốt sau đó là giận tím mặt. Ở trước mặt người Lâm Gia dùng Lâm Gia thương, đây là xem thường ai?

Trong rừng trúc an tĩnh lại, chỉ còn lại có tiếng lá trúc xào xạc.

Hai bóng người một đen một trắng, đứng ở giữa biển trúc rậm rạp. Khoảng cách hai mươi bước, giữ tư thế y hệt nhau nhìn chăm chú vào đối phương.

Dạ Oanh tránh ra phía sau mấy chục bước. Nàng ngẫm nghĩ rồi lấy một đồng tiền từ trong tay áo ra, bắn lên giữa không trung.

Vù vù…

Đồng tiền xoay tròn, bay đến cao nhất rồi rơi xuống, dừng ở chỗ giữa tầm mắt hai người.

Rầm…

Hai tiếng lớn đồng thời vang lên, làm chim chóc trong rừng trúc bay lên.

Bóng người vốn đứng ở hai đầu, trong giây lát xuất hiện ở chỗ đồng tiền rơi xuống.

Đầu thương xuyên qua lỗ vuông của đồng tiền, chia đồng tiền thành hai mảnh.

Ánh mắt Lâm Vũ Tùng cực kỳ chuyên chú đồng thời ra thương. Hắn cũng không chậm hơn Hứa Bất Lệnh, chỉ là binh khí của Hứa Bất Lệnh dài hơn một ít.

Mắt thấy đâm thẳng tất nhiên vô dụng, Lâm Vũ Tùng lập tức biến chiêu quét ngang ngàn quân, trường thương mang theo kình phong, cuốn lá trúc trên mặt đất lên giống như một cơn sóng to đập về phía Hứa Bất Lệnh. Mũi thương ở phía trên đầu sóng, nhắm mắt làm ngơ với trúc xanh rậm rạp bên cạnh, mũi thương đảo qua, cây trúc thoạt nhìn vẫn hoàn hảo không tổn hao gì cũng đã bị một phân thành hai.

Nhìn thấy đối phương biến chiêu, hai chân Hứa Bất Lệnh đạp mạnh mặt đất, áo bào trắng bị kình phong làm bay phất phới. Cả người hắn nháy mắt nhảy lên vuông góc, không có chút nào giảm bớt lực giống như cắt ra một góc vuông trên mặt đất.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)