Mưa thu đến rạng sáng mới dừng, dù sao ba người cũng là lần đầu gặp mặt ở trong miêu hoang, vẫn phải có đề phòng. Trên cơ bản họ cũng không ngủ say, chờ sau khi mưa dứt trời sáng hẳn, Hứa Bất Lệnh thu thảm lại mang theo Dạ Oanh và Chung Cửu rời khỏi miếu.
Hứa Bất Lệnh dắt ngựa lại, cây thương treo bên hông ngựa, xoay người lên ngựa tiếp tục đi về phương nam.
Chung Cửu mặc váy cưỡi trên con ngựa lớn màu đỏ thẫm, đi ở trước mặt Dạ Oanh. Trong nắng sớm, làn da nàng thoạt nhìn trong suốt như tuyết trắng, trắng như mộng ảo nhưng không phải loại trắng bệnh tật mà là trắng khỏe mạnh như trẻ con, giống như món đậu hũ ấn là ra nước.
Dạ Oanh từ nhỏ đọc sách trong nhà cũng không phơi nắng, khuôn mặt đã rất trắng. Lúc này nàng so sánh vài lần, không nhịn được tán thưởng một câu:
- Thêm một phân thì quá cao, bớt một phân thì quá thấp; đánh phấn thì quá trắng, bôi son thì quá đỏ. Mi như chim phỉ thúy, da như tuyết trắng; eo như con kiến, răng trắng như ngọc. Chung tỷ tỷ! Ngươi là người trong sách à? Ngày thường ăn cái gì vậy?
Chung Cửu cong môi cười:
- Người là dựa vào nuôi ra, lại phối hợp dược thiện từ từ ôn dưỡng thân thể hợp lý, chỉ cần kiên trì bền bỉ. Cho dù đến 60 tuổi cũng sẽ không già.
Dạ Oanh nghiêm túc ghi nhớ. Nàng hơi suy tư lại nghi hoặc hỏi:
- Lấy dung mạo của Chung tỷ tỷ, chắc chắn có thể vào bát đại mỹ nhân. Sao ta chưa từng nghe thấy tên của ngươi, chẳng lẽ là đã gả chồng?
Chung Cửu lắc lắc đầu:
- Hư danh thôi! Tranh danh đoạt lợi không tốt cho tu thân dưỡng tính. Ta say mê y đạo, chưa từng chú ý đến những thứ này.
- Ồ...
Dạ Oanh rất thụ giáo gật gật đầu.
Hứa Bất Lệnh nghe xong, trong lòng không khỏi sinh ra ý muốn kết giao đối với vị ‘phẩm mạo vẹn toàn’ này. Không nói đến vấn đề ‘muốn mà không lên’, nếu hắn thật sự hiểu được biện pháp dưỡng sinh trú nhan, chắc chắn Lục di sẽ coi như bảo bối mà thờ cúng.
Gió thu đảo qua vạn dặm núi rừng, ba con ngựa phi nhanh trên quan đạo hoang phế. Ven đường trò chuyện việc nhỏ vụn vặt dần dần cũng quen thuộc.
Buổi chiều, ba người đi đến trăm dặm ngoài Kim Ti Hạp.
Kim Ti Hạp phong cảnh đẹp đẽ, người đi chơi thu cũng dần dần nhiều lên. Trên núi tu sửa không ít đạo quán, khách hành hương và người giang hồ có thể thấy ở khắp nơi trên đường.
Chung Cửu lấy mũ có rèm ở sườn ngựa đội lên trên đầu. Hứa Bất Lệnh cũng chỉ cho là do dung mạo nàng quá xuất chúng cũng không để ý.
Đến Kim Ti Hạp, Chung Cửu ruổi ngựa đi ở phía trước, qua đường nhỏ trong khe núi giữa hai bên rừng rậm rạp. Đi qua hơn năm dặm đường núi, đi tới phía dưới một ngọn núi nhỏ bình thường không có gì nổi bật.
Dưới chân núi có dòng suối nhỏ, phía trên trồng đầy cây trúc, không có đường lên núi, chung quanh lại hoang tàn vắng vẻ. Nếu không phải có người dẫn đường, hoàn toàn không ai có thể tưởng tượng nổi phía trên còn ở người.
Chung Cửu từ trên ngựa nhảy xuống, đứng ở bên đường, giơ tay chỉ chỉ chỗ cây trúc rậm rạp nhất trên núi:
- Nơi đó là Thạch Yến Trại, Thanh Hư chân nhân đang ẩn cư ở trên đó. Ta và Võ Đang có chút va chạm nhỏ nên không lên. Công tử cũng đừng nói ta mang ngươi tới.
Hứa Bất Lệnh đưa mắt nhìn, lộ trình không quá xa. Vì phòng ngừa ở trên có mai phục, hắn vẫn cầm trường thương ở lưng ngựa xuống, mang theo Dạ Oanh cùng nhau bò lên từ đường núi gập ghềnh.
Chung Cửu buộc ngựa ở ven đường, đi đến hồ nước giữa sơn cốc. Nàng ngồi xuống một tảng đá lớn, nhẹ nhàng nâng tay. Chim sẻ nhỏ chơi đùa với đàn chim ở trên bầu trời cũng ríu rít bay lên núi...
…
Núi không cần cao, có tiên ắt nổi; nước không vì sâu, có rồng ắt linh.
Núi Võ Đang làm danh môn giang hồ, cao nhân xuất hiện lớp lớp. Mỗi ngày trên dưới núi khách hành hương nối liền không dứt, chạy tới tìm kiếm hỏi thăm danh sư càng nhiều không đếm xuể.
Khách giang hồ trèo đèo lội suối tìm, không ít ẩn sĩ ẩn nấp ở núi Võ Đang lâu lâu lại bị đào ra. Thời gian dài, ẩn sĩ dốc lòng tu hành càng ẩn càng lệch, dần dần tản vào trong núi non quanh Võ Đang.
Kim Ti Hạp Thạch Yến Trại, trong lời đồn là địa phương một vị tiên hiền Võ Đang ngộ đạo, rất nhiều người đều nghe nói đến chỗ này. Nhưng nó chân chính ở đâu lại cực ít có người biết được, có thể tìm được cũng không phải hạng phàm phu tục tử.
Vào lúc hoàng hôn, mặt trời đỏ hồng treo ở phía tây đỉnh núi.
Giữa rừng trúc xanh mượt trên núi, trong đó có một ngôi nhà làm bằng trúc được dựng lên, bên cạnh là vườn rau, hàng rào vây quanh. Trừ địa phương quá hẻo lánh thì không khác gì với tiểu viện của nhà nông bình thường.
Sắc trời đã muộn, trên đất bằng ngoài nhà trúc đặt một cái ghế dựa, Thanh Hư chân nhân mặc đạo bào xưa cũ, trên tay bưng chén trà, hai mắt nhắm hờ. Nếu không phải thỉnh thoảng hắn cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, đưa mắt nhìn lại còn tưởng rằng đã chết rồi.
Bên cạnh ghế dựa đặt một cái ghế nhỏ, thiếu đương gia Lâm Vũ Tùng ở vùng Hổ Đầu Sơn Tương Dương, ngồi ở trên băng ghế đang cung kính nói chuyện:
- ... Lão thần tiên, bối phận của ta kém Trần đạo trưởng một bậc, chạy tới cửa hạ chiến thư không hợp quy củ giang hồ. Mười võ khôi đã đi ra hết sáu, Đại Sở rộng lớn cũng chỉ có một võ khôi. Nếu không tranh thủ thời gian thì đều bị địa phương khác đoạt, đây chính là chuyện lớn mà...
Người đời có câu ‘Chỉ nước Sở có tài’, hơn nữa kiếm tốt thành phong trào, lại ở trong Trung Nguyên. Từ xưa đến nay chính là trung tâm của giang hồ thiên hạ.
Lâm Gia Hổ Đầu Sơn và Tào Gia đảo Quân Sơn là đại thế gia, đều có truyền thừa giang hồ thế gia từ xa xưa. Trước kia lúc Đại Tề bình anh hào thiên hạ, trước nay đều chiếm một nửa đất Sở. Người trong thiên hạ gộp lại chia một nửa kia, tổ tiên Lâm Gia cũng có thiên hạ kỳ nhân đạt đến Vấn Đỉnh.
Theo triều đình ‘thiết ưng săn lộc’, giang hồ thế gia đều chịu tai ương. Tào Gia trực tiếp phong kiếm cắt đứt truyền thừa, Lâm Gia thì đầu phục Sở Vương tìm kiếm che chở. Tác phong hành sự tất nhiên cũng bó tay bó chân không dám quá khoa trương, thanh danh dần dần suy sụp. Người trẻ tuổi nói đến dùng thương, chỉ biết Tiết Thừa Chí của Lục Hợp Môn và Trần Hướng ở Bắc Cương, đều sắp quên luôn Lâm Gia Hổ Đầu Sơn rồi.
Hiện giờ triều đình muốn tuyển mười võ khôi, Lâm Gia dưới trướng Sở Vương dĩ nhiên không được ngự bút thân phong, lại ngượng không dám không biết xấu hổ chọn quả hồng mềm mà bóp giống Đường Gia U Châu. Muốn lấy võ khôi hàng thật giá thật, còn phải tìm cao thủ trên giang hồ đánh một lần chứng minh thực lực, mới có thể đi kinh thành thụ phong hoành phi võ khôi.
Lâm Vũ Tùng chừng hai mươi, thiên tư hơn người đã vượt qua phụ thân. Nhưng dựa theo bối phận giang hồ thì hẳn là đồng lứa với đám người Hứa Bất Lệnh, Mai Khúc Sinh.
Loại tìm tội phạm giang hồ liều mạng chứng minh thực lực này chỉ cần hơi không cẩn thận thì có thể bị diệt môn, tùy tiện kết thù là tối kỵ; chạy tới khiêu chiến trưởng bối, đánh thua không mất mặt, đánh thắng tên tuổi đối phương có thể bị hủy hoàn toàn. Cho dù thắng hay thua đều thiếu đối phương một nhân tình lớn.
Trên giang hồ vẫn chú ý đạo lý đối nhân xử thế, không cho đủ mặt trong mặt ngoài, dựa vào cái gì mà người ta đưa thanh danh cho ngươi.
Lâm Vũ Tùng là người Sở dĩ nhiên có quan hệ mật thiết với núi Võ Đang. Hắn tìm tới tìm lui, cuối cùng chỉ có thể chạy tới núi Võ Đang, muốn để sư phụ Trần Đạo Tử làm trọng tài, lấy danh nghĩa luận bàn, để hắn đánh một trận với Trần Đạo Tử. Hắn chắc chắn không lại đánh sát thần Võ Đang, Trần Đạo Tử, nhưng hắn có tự tin chống đỡ được mười chiêu. Có chưởng môn Võ Đang ở bên làm trọng tài, nói ra đã có mặt mũi lại có tay trong, người giang hồ trong thiên hạ cũng chịu phục.
Chỉ tiếc, Lâm Vũ Tùng ở Thạch Yến Trại nói lời hay ba bốn ngày, lão thần tiên trước mặt đều là dáng vẻ ‘chuyện không liên quan mình’, tới tới lui lui cũng chỉ có một câu:
- Trên giang hồ, chú ý ‘võ vô đệ nhị’. Ngươi đi tìm Đạo Tử đánh một trận là được. Có thể đánh thắng là bản lĩnh, đánh không lại, Đạo Tử cũng sẽ không làm thịt ngươi. Làm nhiều thứ cong cong quẹo quẹo như vậy, không thú vị.
- Lão thần tiên, ta là vãn bối. Dù sao cũng không thể cầm theo thương leo lên Võ Đang làm Trần đạo trưởng ra được.
- Vậy trở về mài giũa thêm mười năm. Chờ đến lúc ngươi không nhịn được nữa dám cầm theo thương lên núi Võ Đang dẹp Đạo Tử một trận thì võ khôi này sẽ danh chính ngôn thuận.
- Ôi! Lão thần tiên đừng nói đùa nữa. Tôn ti lớn nhỏ không thể loạn được, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Cho dù ta tám mươi tuổi cũng sẽ không bất kính với trưởng bối... Nghe nói Trần Hướng đơn thương độc mã đi Bái Nguyệt Đài trên Thiên Sơn. Nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn là võ khôi tiếp theo. Bên Sở chúng ta cũng chỉ có một mình Trần đạo trưởng diễn chính, trên giang hồ đều đang chọc cột sống chúng ta...
- Vũ Tùng! Cái miệng này của ngươi thích hợp làm hòa thượng niệm kinh... Có khách tới. Ngươi có thể đuổi người ra, ta sẽ nói hộ ngươi một câu.
Hai mắt Thanh Hư chân nhân cũng chưa mở, giơ tay quơ quơ.
Lâm Vũ Tùng thấy cuối cùng lão đạo trưởng cũng chịu nhả ra, mắt sáng ngời. Hắn nghiêng tai lắng nghe, đúng là có người vào rừng trúc. Hắn chỉ cho là ruồi bọ giang hồ lại đây quấy rầy, lập tức đứng dậy rút trường thương từ bên cạnh hàng rào ra:
- Lão thần tiên yên tâm! Ta đi rất nhanh sẽ trở lại. Người giang hồ đã nói là phải làm, ngươi đừng gạt ta...
Nói xong thì chạy vào rừng trúc rậm rạp.
Thanh Hư chân nhân mở to mắt, buông ấm trà lắc lắc đầu. Hắn đứng dậy chậm rì rì đi vào nhà trúc, bắt đầu lục tìm thuốc chữa thương...