Nữ nhân ngồi ở góc tường tối om, nhìn ngọn nến, rồi cầm bọc nhỏ đứng dậy, đi tới phía trước tượng Phật:
- Thiếp thân là Chung Cửu, trước kia ở bên Chu Châu, ừm... là lang trung giang hồ, hỗ trợ chữa bệnh gì đó. Mới vừa đi kinh thành một chuyến, đang trên đường quay về. Xem công tử mang theo binh khí, cũng là người giang hồ à?
Hứa Bất Lệnh hơi bất ngờ, giơ tay ôm quyền:
- Tại hạ Hứa Thiểm, người giang hồ đặt biệt danh ‘Ưng Chỉ tán nhân’. Trước kia đi lại ở Trường An, lần này ra cửa du lịch, mới vừa đi đến nơi đây. Không ngờ cô nương còn là lang trung.
Nữ nhân tự xưng ‘Chung Cửu’ mím môi cười dịu dàng:
- Ta chưa từng nghe qua danh hào của công tử, thật sự là kiến thức hạn hẹp.
Dạ Oanh thấy công tử nhà mình báo bừa gia môn, cũng học theo:
- Tại hạ Dạ Lý Mãnh...
Cốp…
Quạt xếp lập tức gõ nhẹ lên đầu Dạ Oanh.
Sắc mặt Hứa Bất Lệnh cổ quái, hình tượng quân tử đoan chính thiếu chút nữa không giữ nổi.
Định lực Chung Cửu thật ra không tồi, chỉ dùng tay áo xanh biển che đôi môi đỏ cười khẽ, mi mắt cong cong:
- Tiểu muội muội thật xinh đẹp.
Dạ Oanh rất nghiêm túc gật đầu, sau đó nói:
- Chung tỷ tỷ càng xinh đẹp hơn.
Hứa Bất Lệnh cười khẽ:
- Nếu cô nương là người giang hồ, tất nhiên là có chút kiến thức. Dung mạo xuất chúng như thế còn dám một mình đi lại ở bên ngoài, chắc là bản lĩnh không nhỏ.
Chung Cửu không phủ nhận, nàng tỏ ra khiêm tốn:
- Vào giang hồ đều dựa vào bản lĩnh. Tuy ta là lang trung nhưng có thể cứu người thì cũng có thể giết người, chút thủ đoạn phòng thân vẫn phải có.
Hứa Bất Lệnh nửa tin nửa ngờ. Dạ Oanh cũng không quá tin tưởng, hỏi một câu:
- Võ nghệ tỷ tỷ rất cao à?
- Bình thường. Giang hồ càng chú ý đạo lý đối nhân xử thế. Đúng là võ nghệ cao quan trọng nhưng có thể xài được ở trên giang hồ đều là nhân tinh bát diện linh lung. Giống như Trần Đạo Tử mỗi ngày thanh tu phụ cận núi Võ Đang, đi lại bốn phương đều là Tam sư thúc Trần Đạo Ninh không biết chút võ nghệ nào nhưng trọng lượng lời nói lại không kém Trần Đạo Tử là bao.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, cảm thấy lời này rất có lý. Cho dù là ở triều đình, quyết định hướng đi của toàn bộ thiên hạ cũng không phải quân trong trận địch vạn người. Võ nghệ có cao mà lại cô đơn nội bộ lục đục thì đặt ở trong thiên hạ có thể nhấc lên sóng gió gì đâu.
- Cảnh giới của cô nương rất cao, thụ giáo.
- Thuận miệng nói thôi.
Chung Cửu ngồi một lúc, ánh mắt bỗng nhiên dừng ở trên mặt Hứa Bất Lệnh. Nàng hơi đánh giá rồi khẽ nhíu mày:
- Công tử... trúng độc à?
Hứa Bất Lệnh sửng sốt, không ngờ ánh mắt của nữ tử này lại chuẩn như vậy. Trên người hắn còn thừa một ít Tỏa Long Cổ không thể phát hiện được, là hắn đặc biệt giữ lại để bắt nạt bảo bảo. Chính hắn không chú ý cũng không cảm giác được, không nghĩ tới nữ nhân này nhìn một cái đã có thể phát hiện.
- Trước kia từng trúng độc, đã giải rồi, không ảnh hưởng toàn cục.
Vẻ mặt Chung Cửu nghiêm túc, ra vẻ thầy thuốc thấy người bệnh nan y. Nàng xích lại gần một chút:
- Có thể để thiếp thân xem mạch tượng cho công tử không?
Hứa Bất Lệnh thấy dù sao cũng là ý tốt của đối phương, hắn bèn duỗi tay ra.
Ngón tay thon dài của Chung Cửu cách quần áo ấn lên cổ tay Hứa Bất Lệnh. Nàng bắt mạch trong chốc lát, sắc mặt càng thêm nặng nề:
- Công tử trúng là Tỏa Long Cổ đã sớm thất truyền?
Hứa Bất Lệnh không ngờ nàng thật sự có thể nhìn ra, hắn hơi suy tư:
- Không sai, mấy ngày trước đã giải được rồi.
Chung Cửu lắc lắc đầu:
- Tỏa Long Cổ cực kỳ bá đạo, sử dụng cổ lên người rồi thì không cái gì có thể hoàn toàn giải được. Tuy không biết công tử dùng phương pháp gì giải được phần lớn nhưng trong cơ thể còn chút tàn lưu, rất khó loại trừ. Hơn nữa mặc dù trừ được cổ độc thì cũng có tai hoạ ngầm.
- …
Hứa Bất Lệnh đúng là bị Tỏa Long Cổ tra tấn đến thảm. Hắn nửa tin nửa ngờ:
- Cô nương nói vậy là sao?
Sắc mặt Chung Cửu cực kỳ nặng nề:
- Cái này cũng giống như vải bố trắng dính mực nước, muốn giặt sạch sẽ, mới bắt đầu chắc chắn sẽ rất nhanh. Nhưng đến cuối cùng vẫn sẽ còn chút dấu vết. Cho dù mắt người không nhìn ra thì vải bố trắng vẫn rất khó khôi phục như lúc ban đầu. Công tử trúng độc thời gian không ngắn, đã bị thương sâu vào trong. Sau khi giải độc còn phải dùng bí pháp ôn dưỡng thân thể mới được. Nếu không trong thời gian ngắn không nhìn ra khác thường, nhưng đến tuổi trung niên sẽ ‘gân cốt mỏi mệt, muốn mà không lên’ vân vân…, hậu hoạn vô cùng...
!!!
Không lên...
Hứa Bất Lệnh ngồi thẳng hơn một chút. Dù sao việc này liên quan đến tính phúc cả đời của a di và bảo bảo. Căn cứ thái độ ‘vâng theo lời dặn của thầy thuốc’ ‘thà rằng tin còn hơn là không tin’, hắn nhẹ giọng nói:
- Ừm, có lý... Cô nương có biện pháp ôn dưỡng không?
Chung Cửu đánh giá Hứa Bất Lệnh vài lần, muốn nói lại thôi, dáng vẻ khó xử:
- Người làm y làm việc cứu đời, không thể thấy chết mà không cứu. Nhưng dù sao ta cũng là người giang hồ, có vài thứ sư môn dạy không thể truyền ra ngoài. Cũng không phải là ta không muốn cứu công tử... Ôi, xem công tử làm người không tồi, có cảm thấy hứng thú với y thuật không?
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt:
- Ý của cô nương là?
Trên mặt Chung Cửu hiện lên vẻ buồn rầu. Nàng khẽ thở dài:
- Mấy năm gần đây người trúng Tỏa Long Cổ cũng chỉ có thế tử Túc Vương. Công tử cũng họ Hứa, lại nhìn dung mạo, không khó liên tưởng ra công tử là ai. Thiếp chẳng qua chỉ là lang trung giang hồ nhưng cũng lập chí làm dân chúng thiên hạ không bị nỗi khổ bệnh tật dày vò. Nếu công tử có lòng theo y, thật ra thiếp thân có thể dạy công tử. Như vậy vừa có thể truyền thụ bí pháp giải độc cho công tử, ngày sau công tử kế thừa vương vị, cũng có thể tạo phúc cho dân chúng một phương...
Hứa Bất Lệnh hơi khó hiểu. Hắn nhìn nữ tử lần đầu gặp mặt, ngẫm nghĩ:
- Bái sư học nghệ là chuyện lớn. Ta mới vừa quen biết với cô nương, nói cái này quá qua loa, nơi này cũng không tiện. Nếu không cô nương theo ta đi Đan Giang Khẩu một chuyến, tới trên thuyền cẩn thận bàn bạc. Ta cũng tiện thể khoản đãi cô nương làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.
Chung Cửu dĩ nhiên không lo lắng:
- Thiếp thân vốn là vào giang hồ. Công tử thân phận tôn quý, nếu công tử không ngại, thiếp thân đi theo xem cũng không sao.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu. Tuy rằng hắn rất có tự tin về thân thể của mình nhưng hắn không biết y thuật. Sau khi được Chung Cửu giảng giải, hắn thật sự có chút không yên tâm. Nhỡ đâu Chung Cửu nói thật, hắn có thể từ ‘vô địch nhân gian’ biến thành ‘Đông Phương Bất Bại’...
Chung Cửu rất vừa lòng với phản ứng Hứa Bất Lệnh, nàng lập tức lại an ủi:
- Công tử đừng lo, chỉ cần có thiếp thân ở đây. Công tử tất nhiên bình yên vô sự, tiếp tục an tâm du lịch là được.
- Vậy làm phiền cô nương.
Chung Cửu ngẫm nghĩ lại nói:
- Đi Đan Giang Khẩu, vừa hay đi ngang qua Kim Ti Hạp. Lão thần tiên Thanh Hư, sư phụ của sát thần Võ Đang, Trần Đạo Tử, công tử có gặp chưa?
Dạ Oanh ôm gối ngồi ở trước mặt Hứa Bất Lệnh, không còn chút khinh thường nào với Chung Cửu, đáp lại:
- Chưởng môn núi Võ Đang, bối phận giang hồ rất cao. Ta nghe giang hồ đồn đã vũ hóa phi thăng, rất nhiều năm không lộ diện, tiền bối quen à?
Chung Cửu cười ôn hòa, tỏ vẻ trưởng bối:
- Cũng coi như quen biết. Ta biết lão nhân gia thanh tu ở ngay phụ cận Kim Ti Hạp. Nếu công tử muốn gặp, ta có thể thay mặt dẫn đường.
Hứa Bất Lệnh nghe thấy cái này, trong ánh mắt mới thật sự lộ ra vài phần kinh ngạc. Giống như lão phu tử Nhạc Lộc Sơn, quốc sư Bắc Tề, nhân vật như lão chưởng môn núi Võ Đang này trên cơ bản đã được coi là bán tiên rồi. Người bình thường đừng nói gặp được, có khi nghe cũng chưa nghe qua, người có thể hỗ trợ chỉ đường thật không đơn giản.
- Nếu cô nương thật có thể dẫn đường, thế ngoại cao nhân bực này, tất nhiên ta muốn tới cửa bái phỏng một lần.
- Công tử không cần khách khí, vừa hay tiện đường thôi. Ngày mai ta mang ngươi qua. Nhưng nếu lão nhân gia không chịu gặp thì ta cũng không có cách nào.
- Đó là tất nhiên. Chân thần tiên nào có dễ gặp như vậy.
Thuận miệng tán gẫu vài câu, bóng đêm đã sâu.
Chung Cửu cũng không lôi kéo làm quen quá mức, nàng đứng dậy trở về góc tường miếu hoang nhắm mắt nghỉ tạm.
Hứa Bất Lệnh và Dạ Oanh cũng không quấy rầy. Hai người dựa vào dưới tượng Phật nhắm mắt ngưng thần. Đối với Chung Cửu nói là thật hay giả, trong lòng hắn còn nghi vấn. Nhưng nếu ngày mai thật sự có thể mang hắn tìm được lão chưởng môn núi Võ Đang thì chỉ e nữ nhân này thật sự có chút bản lĩnh...