Thế Tử Thật Hung

Chương 405: Miếu nhỏ hoang dã và hồ ly tinh

Chương Trước Chương Tiếp

Phong Lăng Độ cách Đan Giang Khẩu gần năm trăm dặm, mà núi Võ Đang ở ngay bên bờ Đan Giang. Hứa Bất Lệnh vì ôm Đại Ninh và Mãn Chi về, tất nhiên phải đi một chuyến.

Sau khi rời khỏi Lão Long Sơn với Dạ Oanh, khoảng cách Đan Giang Khẩu còn có hơn hai trăm dặm đường. Lục phu nhân ngồi thuyền xuôi dòng xuống, chỉ e đã tới rồi.

Hắn vốn muốn phóng ngựa đuổi nhanh đến Đan Giang Khẩu, nhưng mới ra khỏi huyện Đan Phượng không bao lâu thì ông trời rơi lệ mưa to tầm tã.

Hai người đội mưa to đuổi tới thôn nhỏ phụ cận Kim Ti Hạp lại vì không phải ở đường lớn nên căn bản không có khách điếm cho khách nghỉ chân. Hứa Bất Lệnh không quen làm phiền nhà dân bản xứ bèn trực tiếp đi đến miếu nhỏ ngoài thôn trú mưa với Dạ Oanh.

Đại Nguyệt tôn sùng Đạo giáo là quốc giáo, Phật môn ở Trung Nguyên cũng không hưng thịnh. Nơi miếu nhỏ xa xôi này theo quan đạo thay đổi khách hành hương giảm bớt, tự nhiên cũng vì thế mà hoang phế.

Buổi chiều, ngoài miếu nhỏ mưa to lộp bộp, nóc nhà còn bị mưa dột. Tượng Phật bên trong miếu nhỏ quá mức cổ xưa, đã nhìn không ra là Phật nào. Nhưng ở lư hương còn cắm vài que hương đã đốt xong, hẳn là thôn dân quanh đây thường xuyên tới tế bái, dọn dẹp lại cũng coi như sạch sẽ.

Hứa Bất Lệnh mang thảm từ lưng ngựa tới trải ở tiểu Phật đường. Sau đó cùng Dạ Oanh vây quanh dựa vào phía dưới tượng Phật nghỉ ngơi.

Thời tiết cuối mùa thu đã tương đối lạnh, thân hình Dạ Oanh mảnh khảnh nên cảm thấy hơi lạnh. Nàng trực tiếp dựa lưng vào cánh tay Hứa Bất Lệnh, co chân, đặt vở nhỏ ở trên đùi, nghiêm túc viết viết vẽ vẽ:

- ... Công tử, ngươi đã xem ‘Sơn kinh’ chưa?

Hứa Bất Lệnh dựa vào tượng Phật ăn không ngồi rồi, xoắn đuôi bím tóc quét tới quét lui ở trên mặt:

- Sơn Hải Kinh à? Ừm... Đã từng xem qua một ít...

- Núi Thanh Khâu có thú nào, mà hình dáng như hồ ly chín đuôi. Nơi đó ghi lại hồ ly tinh, ăn thịt người. Nhưng ta xem những tạp thư kia nói có rất nhiều thư sinh vào kinh đi thi. Vào đêm ngủ ở miếu hoang sẽ gặp được hồ ly tinh, sẽ... ừm, giống như công tử với Tương Nhi tỷ ấy... Ui da…

Hứa Bất Lệnh giơ tay gõ nhẹ đầu Dạ Oanh:

- Sách đều là thư sinh viết những chuyện do mình tưởng tượng. Chắc chắn là thích sao viết vậy.

Bị công tử đánh lại không thể đánh trả, Dạ Oanh thở dài cũng không nói gì cất vở nhỏ đi, ôm cánh tay híp mắt ngủ một lát.

Phụ mẫu Dạ Oanh vì làm việc cho vương phủ mà chết, từ nhỏ vương phủ đã không bạc đãi nàng. Nàng sống ở vương phủ còn quý giá hơn không ít tiểu thư gia tộc. Từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa ra khỏi thành Túc Châu. Ăn ngủ ngoài trời hoang dã thế này vẫn là lần đầu có chút không quen.

Dựa vào Hứa Bất Lệnh một lát không ngủ được, Dạ Oanh nằm xuống trực tiếp gối lên đùi Hứa Bất Lệnh, nằm thẳng tắp. Có thể vì lòng nàng không có tà niệm gì nên cũng không thẹn thùng.

Hứa Bất Lệnh cúi đầu nhìn tiểu nha hoàn trong veo như nước, có chút buồn cười:

- Ta là công tử hay ngươi là công tử? Có phải chúng ta bị ngược rồi không?

Dạ Oanh chắp tay đặt trên bụng, thở dài:

- Công tử nói ta gầy, dựa vào không thoải mái.

- Tuổi không lớn, còn rất mang thù.

Hứa Bất Lệnh giơ tay nhéo cái mũi cao thẳng của Dạ Oanh rồi cũng mặc kệ nàng.

Dạ Oanh nằm một lúc nữa vẫn không có chút buồn ngủ nào. Nàng mở to mắt nhìn lên cằm Hứa Bất Lệnh:

- Công tử, ngươi ở Trường An hai năm có từng nghe chuyện xưa trong sách không?

Hứa Bất Lệnh hơi nhớ lại:

- Nghe qua một ít.

- Nói cho ta đi.

Dạ Oanh lại móc vở nhỏ ra, chuẩn bị ghi lại.

Hứa Bất Lệnh lấy quạt xếp ra, học dáng vẻ lão Tiêu trầm giọng bắt đầu kể chuyện:

- Hôm nay, công tử kể cho ngươi ‘Thủy Hử Truyện’...

Hứa Bất Lệnh kể chuyện xưa sinh động như thật nhuộm đẫm không khí. Kết quả nói đến miệng khô lưỡi khô, tiểu nha đầu nằm ở trên đùi không có một chút phản ứng, còn rất là nghiêm túc sửa lại nhiều lỗi sai. Ví dụ như trong lịch sử không có triều ‘Tống’, tay không đánh chết hổ là anh hùng gì chứ.

Hứa Bất Lệnh nói là mình kể chuyện lịch sử giả tưởng, không tham chiếu hiện thực. Dạ Oanh vẫn lắc đầu, nói chuyện xưa này kể ra ngoài chắc có rất nhiều người chẳng đọc được mấy quyển sách còn tự cho là đúng tranh cãi.

Cứ như vậy ngươi một câu ta một câu, cuối cùng chuyện xưa cũng lệch đi, biến thành thảo luận quân sự cùng biện pháp an dân. Hứa Bất Lệnh không phải xuất thân chính quy, thật sự không nói lại Tiểu Dạ Oanh đọc nhiều sách vở lại có phụ tá vương phủ chỉ đạo.

Thảo luận nửa ngày, còn chưa nói ra kết quả, bên ngoài miếu hoang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.

Cộp cộp cộp…

Hai người đồng thời im tiếng, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Hứa Bất Lệnh cầm trường kiếm dựa vào tượng Phật lên, mắt nhìn vách tường, di động theo âm thanh cho đến cửa Phật đường.

Giờ mới là buổi chiều, trời bên ngoài còn chưa tối, nhưng vì mưa to như trút nước mây đen kéo đầy trời nên thoạt nhìn âm u.

Theo tiếng bước chân dừng lại, một bóng người xuất hiện ở cửa. Phía dưới là váy màu xanh biển, phía trên là áo sọc xanh trắng, trên vai đeo một bọc nhỏ, búi tóc lưu vân kế, trâm ngọc cắm trên búi tóc, bước chân dừng lại rồi mà ngọc vẫn còn lung lay.

Nhìn thấy là nữ nhân, Hứa Bất Lệnh hơi nghi hoặc. Hắn cẩn thận đánh giá, lại thấy người tới làn da trắng như tuyết, có một đôi mắt hồ ly, miệng anh đào nhỏ lông mày tinh tế, không nhìn ra tuổi, luận tư sắc chỉ sợ không thua Bát Khôi Tuyên Hoà. Nếu cứng rắn muốn nói chênh lệch thì có lẽ thoạt nhìn hơi quá quyến rũ. Cho dù hiện tại thần thái cử chỉ rất dịu dàng văn nhã nhưng từ trong ra ngoài vẫn tản ra mùi vị quyến rũ hấp dẫn giống đực, làm người ta không tự giác thầm nhủ ‘Chẳng lẽ cô nương này từ thanh lâu ra?’.

Dạ Oanh ngồi dậy, nhìn lướt ra sau nhỏ giọng nói:

- Công tử, hồ ly tinh tới. Có cần ta tránh đi trước không?

Hứa Bất Lệnh còn chưa nói gì, nữ nhân đứng ở cửa đã nhìn lướt qua miếu hoang. Nàng thấy bên trong có hai người đang ngồi, đầu tiên là sửng sốt sau đó có chút ngượng ngùng, cầm ô muốn rời đi. Nhưng nhìn bên ngoài mưa to tầm tã, nàng lại do dự.

- Tỷ tỷ, quanh đây không có chỗ tránh mưa. Chúng ta không phải người xấu.

Nữ nhân đeo bọc nhỏ, đứng ở ngoài miếu hoang hơi chần chờ. Nàng quay đầu lại liếc mắt một cái, tựa như đang phân biệt Hứa Bất Lệnh là người tốt hay người xấu.

Hứa Bất Lệnh ăn mặc kiểu thư sinh lại mang theo tiểu nha hoàn, thoạt nhìn không giống người xấu làm xằng làm bậy.

Nữ nhân hơi hơi gật đầu hành lễ, sau đó gập ô che mưa, tự mình đi vào miếu hoang. Nàng ngồi xuống một góc tường khác, có chút đề phòng ở trước mặt người xa lạ, thường thường nhìn ra ngoài cửa sổ như đang đợi mưa nhỏ chút lại tiếp tục đi.

Tuy Hứa Bất Lệnh có chút nghi hoặc nhưng nơi này vốn là chỗ gần quan đạo, chỉ do quan đạo hoang phế người ngựa thưa thớt. Ngẫu nhiên có người cá biệt đi đường qua cũng không lạ. Kỳ quái nhất là một nữ nhân quốc sắc thiên hương sao lại một mình lên đường.

Trên giang hồ lão nhân, tiểu hài tử, nữ nhân xinh đẹp đều phải đề phòng. Hơn nữa ‘quân tử không khinh phòng tối, thận trọng với người chỉ có một mình’, mặc dù đối phương chỉ là phụ nhân tay trói gà không chặt, Hứa Bất Lệnh cũng không hể coi thường. Hắn không đánh giá nữa, tiếp tục nói chuyện với Tiểu Dạ Oanh.

Ba người cứ như vậy ngồi ở trong miếu hoang. Trời tối dần, mưa to tí tách tí tách lại không có dấu hiệu dừng lại.

Nữ nhân liếc Hứa Bất Lệnh vài lần, lại cầm lấy ô che mưa. Nàng nhìn mưa to bên ngoài, có chút phát sầu.

Hứa Bất Lệnh ngẫm nghĩ bèn đứng dậy:

- Dạ Oanh, đi thôi.

Dạ Oanh cũng không nói gì, đứng dậy thu thảm rồi đi với Hứa Bất Lệnh.

Trong mắt nữ nhân hiện ra chút ngượng ngùng, lúc này mới lần đầu tiên mở miệng:

- Công tử, cô nương, dường như quanh đây không có khách điếm. Thiếp thân lại tới sau, sao có thể chiếm vị trí của công tử, các ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi.

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, khác với Ninh Ngọc Hợp từ chối người ngoài ngàn dặm, giọng nàng như tắm mình trong gió xuân từ trong ra ngoài đều mang theo cảm giác thân thiết làm người ta vừa nghe đã sinh ra thiện cảm.

Hứa Bất Lệnh hơi dừng chân, hắn cũng không muốn kéo Dạ Oanh đi ra ngoài đội mưa. Thấy đối phương không ngại, hắn một lần nữa trở về chỗ tượng Phật ngồi xuống, lấy ra một cây nến với bật lửa từ bọc hành lý, tươi cười trong sáng:

- Lá gan của cô nương lớn thật đó. Mưa lớn thế này sao lại đi một mình ở bên ngoài?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)