Thế Tử Thật Hung

Chương 404: Gió thu gào thét trong đêm

Chương Trước Chương Tiếp

Vù vù..

Gió thu gào thét trong đêm, sơn trại giữa núi sâu rừng già đơn sơ dày đặc quỷ khí, mùi gay mũi ngập đỉnh núi.

Trong phạm vi mười dặm không có người, nhà cửa bị đốt sẽ không khiến bất kỳ ai chú ý.

- Ưm...

Dưới cây đại thụ ngoài viện, Vương Oánh bị Dạ Oanh trói thành mai rùa chậm rãi tỉnh lại. Miệng vết thương trên đầu nàng đã kết vảy không rướm máu nữa nhưng đầu vẫn đau như muốn nứt ra.

Vương Oánh hành tẩu giang hồ mười năm chưa bao giờ phải chịu trọng thương như vậy. Nàng vốn định gọi một tiếng ‘Trương ca’, lại bị bịt miệng. Sau khi ánh lửa đập vào mắt, nàng bỗng nhiên phục hồi tinh thần.

Trước mắt là sơn trại nàng đã sống mấy tháng, nhưng đã hoàn toàn thay đổi, rất nhiều nhà cửa đã thành phế tích còn đang bốc khói. Trong viện ở trước mặt, có tiểu nha đầu cầm đệm chăn xiêm y của huynh đệ trong trại ném ra sau tới chỗ nàng không nhìn tới.

Trong khói đặc gay mũi hỗn loạn có chút mùi lạ, hình như là mùi thịt bị nướng cháy...

!!!

Trong mắt Vương Oánh đầy hoảng sợ, đến cả thở cũng không dám. Bản năng cầu sinh làm nàng muốn giãy giụa, nhưng tay chân đều bị trói chặt treo ngược lên, động một chút cũng khó khăn.

- Công tử, người đốt thật khó ngửi, ném ở trên đường không phải được rồi à...

- Người đã chết, nếu mặc kệ thì dễ dẫn tới ôn dịch. Nếu có dân chúng đến đây đụng phải thì sẽ xảy ra chuyện lớn...

Tiếng nói chuyện truyền đến, dọa Vương Oánh run rẩy. Bởi vì âm thanh của nam nhân kia là từ trên đại thụ ở sau lưng nàng, gần trong gang tấc.

Người đều đã chết...

Vì sao ta còn sống...

Chẳng lẽ...

Trong lòng Vương Oánh tuyệt vọng. Nếu nam nhân này ham sắc đẹp của nàng mới không giết nàng. Vậy chuyện tiếp sau đây nàng gặp phải có lẽ sống không bằng chết.

Nhưng Vương Oánh vẫn quá coi thường sự hiểm ác của giang hồ. Lời nói kế tiếp làm nàng hoảng sợ:

- Công tử, sao không thiêu luôn cả nữ nhân này? Chẳng lẽ ngươi coi trọng sắp đẹp của người ta, muốn...

- Nói bừa gì đó! Chúng ta là hiệp khách, sao có thể làm ra chuyện dâm nhục phụ nhân này, truyền ra ngoài còn vào giang hồ thế nào được?

- Vậy để nàng lại làm gì?

- Nữ thổ phỉ này đeo vàng đeo bạc, võ nghệ cũng không tồi, chắc là dẫn đầu. Người đời có câu ‘độc nhất là lòng dạ đàn bà’, những tên cướp đường này chắc đã giết không ít dân chúng vô tội. Cứ đốt chết như vậy quá hời cho nàng, để dọa bọn đạo chích quanh đây, miễn cho lại có người làm chuyện ác...

- Vậy chặt đầu à?

- Đầu để mấy ngày sẽ thối. Lột da xuống đưa qua huyện nha làm thành trống da người đặt ở bên ngoài huyện nha. Đảm bảo vài chục năm sau sẽ không còn ai dám phạm tội...

!!!

Vương Oánh trợn tròn mắt, không dám thở mạnh, dùng hết toàn lực muốn thoát khỏi dây thừng trên tay chạy trốn. Nhưng căn bản nàng không thể làm được gì, giống như heo con bị ấn ở trên ghế đợi làm thịt trong ngày tết.

- Lột da thật ghê tởm...

- Sợ cái gì? Chúng ta làm là chuyện tốt lợi quốc lợi dân. Đứng thẳng không sợ bóng nghiêng, quân biên cương đánh giặc còn phải xem mặt thủ đô, không noi theo được dân chúng ca tụng...

Khói đặc gay mũi cùng lời nói làm người ta sởn tóc gáy, mặt Vương Oánh trắng như tờ giấy, giãy giụa không được. Rốt cuộc nàng không kìm được bật khóc ‘Hic hic…’.

- Ồ… Tỉnh rồi này, động thủ đi!

- Được, công tử...

- Ưm ưm ưm…

Ánh mắt Vương Oánh hoảng sợ, kịch liệt giãy giụa vặn vẹo, muốn mở miệng xin tha giải thích mình chưa từng giết người chỉ cướp vài món xiêm y, lại bị bịt miệng không nói được.

Trước mắt xuất hiện bóng dáng một nam nhân, trên tay cầm dao nhỏ lột da thú trong trại.

- Ưm ưm…

Trong ánh mắt Vương Oánh đầy cầu xin và sợ hãi, tóc tán loạn rũ xuống chạm đất, cả người không ngừng run rẩy.

Nam nhân trước mắt căn bản không có để ý tới sự cầu xin của nàng, cầm dao nhỏ đánh giá từ trên xuống dưới vài lần:

- Lột da bắt đầu từ đầu hay bắt đầu từ chân nhỉ?

Tiểu nha hoàn bên cạnh cũng xuất hiện, trên người còn đeo tạp dề như sợ bị máu bắn lên người:

- Giết heo đều treo ngược, hẳn là bắt đầu từ chân... Vì sao đợi tỉnh mới lột?

- Lột da dĩ nhiên phải làm lúc tỉnh giống lăng trì ấy. Nữ tặc này chắc chắn đã hại không ít người, lột lúc ngất có khác gì trực tiếp chém một đao...

Trong lúc nói chuyện, Vương Oánh cảm giác chân mình bị nắm lấy, lưỡi dao lạnh băng dán lên trên, đau đớn lập tức truyền đến.

- Ưm ưm ưm…

Cả người Vương Oánh bị kéo căng, cổ tay gần như bị dây thừng siết đứt, nước mắt nước mũi chảy xuống, run rẩy vài cái thì hôn mê bất tỉnh.

Chỉ tiếc, nàng hôn mê không bao lâu, một xô nước đã hắt ở trên mặt.

- Ưm ưm…

Vương Oánh tỉnh lại, phát hiện vẫn ở địa ngục tu la. Tuyệt vọng và dục vọng cầu sinh của nàng bị kích thích phát ra âm thanh khóc thét. Nhưng lúc này nàng bị bịt miệng, đến khóc cũng là hy vọng xa vời.

- Hình như không đúng, giết heo phải lấy máu, lột từ chân hình như không có chỗ chọc tiết...

Nam nhân trước mặt ngồi xổm xuống, túm tóc nàng, lại đặt dao ở bên tai nàng.

Núi sâu rừng già tất nhiên sẽ không có người cứu giúp, giờ này phút này Vương Oánh lại sinh ra chút may mắn, ít nhất hạ đao từ trên đầu sẽ chết nhanh hơn.

Nhưng tiểu nha hoàn bên cạnh lại lắc đầu:

- Từ đầu lột hai cái đã chết.

- Cũng phải...

Nam nhân lại đứng dậy, một lần nữa bắt đầu hạ dao từ trên chân.

Một đi một về, tâm trí Vương Oánh trực tiếp hỏng mất, đến sức giãy giụa cũng không còn, chỉ khóc hu hu.

Cũng may trời không tuyệt đường người, trên chân nàng mới vừa bị cắt một cái thì phía dưới sơn trại truyền đến tiếng gọi ầm ĩ:

- Oánh Nhi! Oánh Nhi!...

Vương Oánh đã mất hồn bỗng nhiên phục hồi tinh thần, tiện đà nhìn về phía dưới chân núi, cuồng loạn như điên rồi gầm rú ‘ưm ưm’.

- Công tử, có đồng lõa, làm sao bây giờ?

- Đi xem...

- Hình như là nhân vật lợi hại, có lẽ không đánh lại...

- Đốt trại xong rồi. Chúng ta đi trước...

- Nữ nhân này làm sao bây giờ?

- Giết đi!

Vương Oánh đang điên cuồng nức nở, nghe câu này bỗng nhiên im tiếng. Nàng quay đầu vừa định cầu xin, chỉ cần kéo dài chút thời gian, chờ trượng phu lại đây thì sẽ được cứu rồi.

Nhưng mới vừa quay đầu lại, trên người đã bị đâm một đao, đau nhức trong phút chốc tràn ngập tâm thần.

- Á…

Nàng thét lên một tiếng.

Hai bóng dáng biến mất ở trong bóng đêm.

Rất nhanh, đao khách Trương Đĩnh cầm đoản đao chạy vào trại. Nhìn thấy thảm trạng của Vương Oánh, hắn nhào lại gào lên, run rẩy cởi dây thừng trị thương cho nàng.

Vương Oánh trừ khóc thì nói cũng nói không nên lời, chỉ ôm trượng phu đã sống nương tựa vào nhau mười mấy năm, gào khóc...

Ở nơi xa trong núi, Hứa Bất Lệnh và Dạ Oanh sóng vai đứng ở sau một cây đại thụ, nhìn tình huống giữa lửa cháy với khói đặc.

Dạ Oanh cởi tạp dề nhỏ trên người, nhỏ giọng nói:

- Trải qua một lần như này, chắc chắn nữ nhân đua đòi kia sẽ hồi tâm. Nhưng mà nữ nhân như vậy có chết cũng xứng đáng, không cần phải giúp.

Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu:

- Ta nhìn người khá chuẩn, Trương Đĩnh là người trọng tình nghĩa, võ nghệ cũng khá chỉ vì gặp người không tốt, vì tình trói buộc mà phế đi thật đáng tiếc. Lên tiếng kêu gọi trong nhà hắn, tìm một cơ hội liên lạc. Về sau đi Túc Châu làm việc cho ta, dùng tốt cũng là một mãnh tướng.

Dạ Oanh gật gật đầu, nghiêm túc nhớ kỹ...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)