Ánh sáng trong hẻm núi tối tăm, hai sườn vách núi giống như bị lưỡi dao sắc bén tước ra, đến cả dây mây leo núi cũng không có.
Mười mấy hán tử cắn đao từ dây thừng trượt xuống, chặn đường lui trước sau. Lão đại cầm đầu trại ôm đại đao ngồi trên một cục đá bên đường, lộ ra hình xăm trên cánh tay.
Ánh mắt lâu la bên cạnh hung thần ác sát, vỗ nhẹ đao nơi trong tay, nói lời dạo đầu thường thấy trong miệng thư sinh kể chuyện:
- Núi này là ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn qua đường này, để lại tiền mua đường...
Hứa Bất Lệnh bị chặn đường làm ra vẻ bị kinh hoàng. Sau khi nhìn trước nhìn sau, hắn thu quạt xếp, giơ tay nói:
- Các vị anh hùng...
Vút vút…
Hứa Bất Lệnh mới vừa mở miệng, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng xé gió, một đồng tiền được bắn nhanh ra, giống như cung thoát khỏi dây bay về phía mấy tên lâu la.
Sắc mặt Hứa Bất Lệnh khẽ biến, tay phải đưa ra hai ngón, kẹp lấy đồng tiền đang bay mạnh qua không lệch chút nào.
Chỉ tiếc Dạ Oanh cũng không phải là đèn cạn dầu, đồng thời tung ra một đồng tiền về phía sau. Nàng bấm nhẹ tay bắn bay ra mang theo tiếng vang làm cho người ta sợ hãi. Trực tiếp bắn khảm vào trán sáu người đứng chặn ở phía sau.
Mấy sơn phỉ đang tạo hình đến biểu tình cũng không thay đổi đã ngã ra sau.
- ...
Đột nhiên có biến số, lập tức dọa cho mười mấy hán tử phía trước đờ ra, đôi mắt trợn tròn nhìn mấy huynh đệ bỗng nhiên nằm sấp xuống, còn chưa kịp phản ứng.
Vương Oánh và Trương Đính đi vào giang hồ nhiều năm, từ lúc nàng ra tay đã biết gặp phải ván sắt, không do dự chạy ngay ra ngoài hẻm núi. Những người giang hồ khác thấy Vương Oánh quay đầu chạy, cũng phản ứng lại, không dám nói lời nào quay đầu trốn ra ngoài.
- Công tử, để cho ta!
Trên khuôn mặt nhỏ của Dạ Oanh đầy hưng phấn, cưỡi ngựa lớn xông ra ngoài, hiển nhiên sợ Hứa Bất Lệnh đoạt đầu người.
Hứa Bất Lệnh còn muốn giả heo ăn hổ, quay đầu có chút bực bội:
- Tiên lễ hậu binh! Ngươi để ta nói hết lời đã, làm thế này là sao chứ?
- Trên sách bảo nói nhiều chết sớm.
- ???
Hứa Bất Lệnh lẻ loi ngồi trên lưng ngựa, có chút bất đắc dĩ nhún vai, Truy Phong dưới người phun ra khói trắng dường như cũng đang trào phúng.
Dạ Oanh phóng ngựa chạy như bay qua, roi lớn theo gió bay múa, dáng người mảnh khảnh cưỡi ‘ẩn thân dưới bụng ngựa’ trên con ngựa to lớn một cách thuần thục. Nàng nhặt cây gậy gỗ đám lâu la vứt ở trên mặt đất lên, chạy đến sau lưng đám sơn phỉ đang bỏ chạy thoát thân. Sau đó là một đập một người ngã, giống như đánh chuột đất.
- Á…
- Nữ hiệp tha mạng...
Leng keng leng keng…
Hẻm núi vừa rồi còn yên tĩnh trang nghiêm, trong phút chốc tràn ngập tiếng kêu thảm thiết và tiếng binh khí va chạm. Mười mấy hán tử đầy hoảng sợ chạy trốn, nhưng hai cái đùi sao có thể chạy thắng được ngựa, trái phải lại không có đường lui, chỉ có thể chạy thẳng ra khỏi hẻm núi.
Dạ Oanh không nhanh không chậm đuổi theo phía sau giống như sói đuổi cừu, đuổi được một người là một chày gỗ đập ngã, sau đó lại đến người tiếp theo.
Vương Oánh rút trường kiếm sau lưng ra, có chút võ nghệ chạy ở đằng trước. Nàng trơ mắt nhìn một đám huynh đệ không có chút sức chống cự, bị đánh vỡ đầu chảy máu nằm xuống không có tiếng động. Hoảng sợ trong mắt nàng dần dần biến thành tuyệt vọng, cách cửa ra hẻm núi chỉ khoảng nửa dặm, ngày thường vài bước là đã qua, lúc này lại cảm thấy giống như xa cuối chân trời.
Lộc cộc lộc cộc…
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, rốt cuộc sau một tiếng hét thảm, lão đại của trại ở bên cạnh lảo đảo một cái ngã ở trên mặt đất. Hắn vừa định nâng đao chém về phía sau, đã bị một cây gậy nện vào trán, mặt đầy máu mềm nhũn ngã xuống.
Vương Oánh quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau lưng toàn người nằm ở trên mặt đất, ngựa lớn gần trong gang tấc. Nha đầu tuổi không lớn giống như lệ quỷ lấy mạng, cầm theo gậy gỗ đầy máu xông về phía nàng.
- Á…
Vừa chạy vừa quay đầu lại, nàng bước hụt một cái trực tiếp ngã ở trên mặt đất.
Vương Oánh lăn vài vòng trên mặt đất, tránh thoát vó ngựa, mặt không còn chút máu điên cuồng lui về phía sau. Nàng nâng kiếm chỉ hướng về phía Dạ Oanh đang đến gần:
- Nữ anh hùng tha mạng. Ta... Á…
Gậy gỗ phóng đại ở trong mắt nàng, Vương Oánh chỉ kịp nâng kiếm lên đỡ đã bị một gậy đập cho ngất ở trên mặt đất.
Ồn ào náo động ngắn ngủi trong hẻm núi chấm dứt, lại khôi phục gió thu xào xạc.
Dạ Oanh ngồi ở trên con ngựa trắng, quay đầu lại liếc nhìn sơn phỉ đầy đất, có chút không thú vị ném gậy gỗ lên trên mặt đất:
- Công tử, những người này không chịu được đòn, một người dám đánh trả cũng không có.
Hứa Bất Lệnh ruổi ngựa tới trước mặt, giơ tay xoa đầu Dạ Oanh hấp tấp bộp chộp:
- Ngươi còn biết không chịu được đòn. Bây giờ ngươi xử lý đi, ta cũng mặc kệ.
Dạ Oanh giơ tay chỉ phụ nhân vỡ đầu chảy máu trên mặt đất:
- Đưa nàng đi là được, những người khác quản bọn họ làm gì?
Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu:
- Cứ như vậy đánh một trận, trị ngọn không trị gốc, sớm hay muộn sẽ còn gây họa cho dân chúng. Chung quy chúng ta ở bên phía triều đình, mỗi năm thu nhiều thuế đất phong phú như thế thì dù sao cũng phải làm việc cho dân chúng.
Dạ Oanh nhíu nhíu mày:
- Nơi này là đất của triều đình, cũng không phải Tây Lương chúng ta.
Hứa Bất Lệnh tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Muốn lòng mang thiên hạ, lại chỉ nghĩ đến dân chúng mười hai châu Tây Lương. Nhỡ đâu sau này phụ vương tạo phản thì làm sao bây giờ?
Dạ Oanh cẩn thận cân nhắc xong thì khẽ gật đầu:
- Cũng phải! Triều đình không quản được chuyện này, công tử quản, đúng không?
Lúc này Hứa Bất Lệnh mới vừa lòng:
- Hiểu được là tốt.
Dạ Oanh nhìn rất nhiều sơn phỉ nằm trên mặt đất:
- Vậy giết hết vĩnh viễn chặt đứt hậu hoạn? Ta không dám giết người, nếu không công tử làm đi.
- Không cần thiết để trên tay mình dính máu. Dù sao cũng ở trên đất của triều đình, cho triều đình chút mặt mũi, trói hết lại báo cho quan phủ lại đây bắt người, theo luật phán án phạt. Nữ nhân kia không phải trùm thổ phỉ, trói lên trên núi đánh cho một trận, chờ Trương Đính đến.
- Được công tử.
Dạ Oanh đồng ý rồi xuống ngựa nhặt dây thừng trên đất lên...
…
Cùng lúc đó, phía trên hẻm núi Già Long Sơn, trên một cái cây lớn vươn ra khỏi vách đá, ở giữa những tán lá phong đỏ như lửa dày đặc lộ ra một đôi mắt hồ ly, bên cạnh còn có một con chim sẻ nhỏ ngồi xổm.
- Thật là nha đầu lợi hại...
Vào lúc Hứa Bất Lệnh và Dạ Oanh bận bịu ở hẻm núi, nữ nhân nấp ở cây phong cảm thán một câu, có chút thèm thuồng:
- Nếu có thể thu về cho Sở Sở làm bạn chơi cùng thì có lẽ Sở Sở sẽ không chạy nữa...
- Ríu rít…
Con chim nhỏ bên cạnh cực kỳ có nhân tính, nhảy nhót vài cái trên nhánh cây.
- Suỵt…
Nữ nhân đặt ngón tay lên đôi môi lửa đỏ, quở mắng:
- Công tử kia võ nghệ rất cao. Nếu bị hắn phát hiện, nói không chừng nửa đời sau ngươi và ta đều phải ở vương phủ. Ta thì còn đỡ, có khi còn lăn lộn lên làm trắc phi được, ngươi xác định bị hầm bồi bổ...
Chim nhỏ ngoan ngoãn ngậm mõm.
Nữ nhân nhìn một lát, đôi mắt lại hiện lên vẻ không phục. Nàng nhìn bóng dáng Hứa Bất Lệnh, oán giận với chim nhỏ:
- Thế đạo này thật không công bằng, hồ ly tinh Ninh Ngọc Hợp kia đoạt thanh danh Bát Khôi của ta cũng thôi, còn thu được đồ đệ xinh đẹp. Ta vất vả lắm mới bồi dưỡng Sở Sở thành tân Bát Khôi. Họ Ninh kia cực kỳ may mắn nhận nhi tử của vương gia làm đồ đệ, võ nghệ còn cao như vậy. Sao chuyện tốt gì cũng để một mình nàng chiếm hết vậy?
Chim nhỏ kêu hai tiếng, dường như đang an ủi chủ nhân.
- Không được, phải nghĩ cách cướp đồ đệ của nàng về cho mình. Ngươi cảm thấy sao?
- Ríu rít...
- Vậy là đồng ý rồi...
Chim nhỏ:
- ?
...