Vùng Già Long Sơn ở trong vùng núi phụ cận huyện Đan Phượng, bởi vì đất đai ở giữa vùng Tần Xuyên, mấy trăm năm trước mở quan đạo để tiện đi lại. Nhưng sau khi tiền triều Đại Tề tu sửa kênh đào, con đường không dễ đi này cứ vậy mà hoang phế. Chỉ có số rất ít người không quen đường hoặc không tìm được thuyền sẽ đi qua chỗ này, có thể nói là hẻo lánh ít dấu chân người.
Cuối mùa thu, trong trại thô sơ ở đỉnh núi Già Long Sơn dâng lên khói bếp, mấy hán tử mặc áo choàng viên ngoại mà hôm trước mới cướp được từ thương đội đứng trong trại thương thảo quy hoạch tương lai.
Tất cả mọi người trong trại đều có người chí thân hoặc là huynh đệ bị thiết ưng săn lộc gây thương tích, hoặc là bỏ mạng hoặc là hiện tại còn đang lưu đày sung quân lao dịch. Bản thân cũng là đối tượng bị triều đình truy nã, trốn tránh kết bạn với nhau an gia ở vùng núi sâu rừng già này.
Có thể bị triều đình truy tra vào thiết ưng săn lộc, trong nhà chắc chắn cũng có chút địa vị ở trên giang hồ. Dù sao Lang Vệ cũng không có hơi sức mà quan tâm mấy tên du côn lưu manh.
Những người này vốn sống coi như giàu có, bỗng nhiên tụt lùi thành dã nhân núi rừng. Trong lòng sao có thể chịu phục, vẫn luôn mưu tính ‘lấy những thứ bị mất về’.
Lúc này lão đại của trại nhỏ đang nói tin tức mới nhận được với đám huynh đệ:
- Nghe nói người Đả Ưng Lâu tới Nhạc Dương, đang mời chào lão gia chủ Tào Gia ở đảo Quân Sơn. Ta quen biết đồ đệ của ông chủ đoàn thuyền Nhạc Dương, Trần Hán. Qua mấy ngày đi Nhạc Dương thăm dò cách thức. Nếu có thể vào Đả Ưng Lâu, về sau có thể an ổn...
Vài hán tử xung quanh nghiêm túc nghe, Vương Oánh mặc đồ quý phụ đeo kiếm, lắc đầu nói:
- Trước kia ta vào giang hồ nghe nói Tào Gia có quan hệ với Lang Vệ. Lúc thiết ưng săn lộc từng nối giáo cho giặc, có lẽ không phải Đả Ưng Lâu đi mời chào nhân thủ.
Lão đại của trại vẫy vẫy tay:
- Cần gì biết hắn có mời chào nhân thủ không. Chúng ta cũng không đi tìm Tào Gia, chỉ cần người Đả Ưng Lâu ở Nhạc Dương là được. Trên giang hồ này, chỉ có người Đả Ưng Lâu dám giết Lang Vệ. Lang Vệ cũng không làm gì được bọn họ. Hiện giờ thế lực càng lúc càng lớn, sớm hay muộn sẽ phất cờ khởi nghĩa thay trời hành đạo. Mấy chục con người trong trại chúng ta cũng có chút thân thủ. Chỉ cần vào được đó, về sau không nói phong hầu bái tướng, lăn lộn cuộc sống yên ổn chắc không thành vấn đề. Có kém hơn nữa cũng còn hơn ở chỗ này.
Mọi người đều gật đầu, dù sao cuộc sống trốn đông trốn tây này thật sự không phải cho người.
- Quyết định vậy chứ?
- Phương pháp liên hệ cần tiền, đội thuyền cũng không phải mở từ thiện. Còn nữa vào Đả Ưng Lâu rồi, dù sao thấy tiền bối trong lâu cũng phải hiếu kính một ít. Lần trước cướp thương đội nhỏ kia không được bao nhiêu. Cũng không thể lên thuyền nhà người ta lại dâng lên hai cân thịt heo được...
Lúc mọi người đang trao đổi, tiểu lâu la phụ trách canh gác ở sườn ngoài Già Long Sơn bỗng nhiên chạy tới, kích động như nhặt được bạc:
- Lão đại! Dưới chân núi có người đi qua, thoạt nhìn rất sang trọng. Có muốn cản lại không?
Đám người Vương Oánh sửng sốt, không ngờ đang phát sầu vì bạc lại có người chủ động đưa tới cửa. Bọn họ lập tức đứng dậy chạy tới vách đá trên Già Long Sơn, thăm dò một cái. Ngoài dải núi hẹp dài ở phía dưới, hai con ngựa đang chạy chậm tới, một nam một nữ. Nam mặc áo bào thư sinh màu trắng, xem mặt đã biết không tầm thường. Trên tay hắn cầm quạt xếp, vừa đi vừa nhìn cảnh ven đường không chút phòng bị. Phía sau là một tiểu cô nương cưỡi trên con ngựa trắng còn lại, người khá gầy ngựa lại quá lớn, ngồi ở trên có chút không hợp.
- Lão đại, đó ngựa gì? Sao lại lớn như vậy?
Người trong trại đánh giá vài lần, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ. Dù sao ngựa càng lớn càng tốt, dù không có kiến thức cũng có thể nhìn ra được.
Lão đại của trại ngắm nghía một lát, nghiêm túc nói:
- Chẳng lẽ đây là ngựa Đạp Tuyết của vùng tái ngọai? Nghe nói giá trị ngàn vàng, đây là lần đầu tiên ta được thấy.
Vương Oánh híp mắt cẩn thận nhìn:
- Trước kia ta từng gặp tiền bối trên giang hồ cưỡi ngựa Đạp Tuyết, giống với con ngựa cô nương phía sau cưỡi. Không quá giống con ngựa phía trước, chỉ sợ giá trị xa xỉ.
- Còn hơn cả ngựa Đạp Tuyết, nếu dắt đi bán, nửa đời sau của chúng ta sẽ không phải lo ăn uống.
Rất nhiều lâu la lập tức tha thiết, chộp vũ khí chuẩn bị động thủ. Lão đại còn hơi do dự:
- Cưỡi ngựa tốt như vậy, chỉ sợ bối cảnh trong nhà không bình thường. Thoạt nhìn cũng không giống như người giang hồ, sao không mang hộ vệ...
- E là con cháu nhà thế gia nào đó không biết giang hồ hiểm ác ra ngoài đi dạo, không biết đường nên chạy tới nơi này. Con cháu thế gia đều nhát gan sợ chết, chúng ta chặn đường hắn hù dọa vài câu, cướp ngựa và tiền bạc rồi đi luôn. Hắn về cũng không dám báo quan...
- Hình như trên ngựa có treo cây thương, dùng miếng vải đen bọc lại. Có thể là người biết võ không...
- Con nhà giàu đều là gối thêu hoa. Chúng ta có hơn hai mươi người, sợ cái gì...
- Đi thôi! Đi thôi!...
…
Dưới chân núi Già Long Sơn, Hứa Bất Lệnh và Tiểu Dạ Oanh qua hai ngày chạy đường dài cuối cùng đi tới chỗ trong lời kể của đao khách Trương Đĩnh.
Hứa Bất Lệnh khẽ phe phẩy quạt xếp giống như công tử thế gia ngắm phong cảnh. Hắn vừa ngắm cảnh đồng thời vừa chú ý động tĩnh hai sườn hẻm núi.
Có câu ‘võ nghệ cao cũng sợ dao phay’, vào giang hồ kiêng kị nhất là khinh địch. Hứa Bất Lệnh có tài giỏi cũng không phải thần tiên, trên cổ ăn một đao cũng lăn ra chết. Hẻm núi là địa điểm hiểm trở, nhỡ có người mai phục ở trên bắn tên hắt dầu thì đúng là phiền lớn, nên đề phòng vẫn phải đề phòng.
Dạ Oanh chạy mấy ngày đường, lúc này tinh thần vẫn cực kỳ phấn chấn. Nàng nắm dây cương roi ngựa, nghiêm túc nhắc mãi:
- Trên sách nói giang hồ nguy hiểm nhất là lão nhân, tiểu hài tử, nữ nhân, người xuất gia. Ta là tiểu hài tử thêm nữ nhân, có thể làm đám tiểu tặc kia kiêng kị không?
Tiểu hài tử? Nữ nhân?
Hứa Bất Lệnh quay đầu nhìn Tiểu Dạ Oanh không mấy lạng thịt, lắc đầu cười khẽ:
- Nói tiểu hài tử thì hơi lớn, nói nữ nhân lại hơi nhỏ.
Dạ Oanh có lẽ nghe nhiều chuyện phòng the hơn nửa đêm, nàng cúi đầu ngắm bộ ngực như lá sen nhỏ mới lộ ra chút sừng nhọn, hơi không vui:
- Công tử, ngươi đứng đắn chút đi. Hiện tại chúng ta đang hành hiệp trượng nghĩa.
Hứa Bất Lệnh nhất thời nghẹn lời. Hắn nhíu mày làm ra vẻ nghiêm túc:
- Dạ Oanh! Ngươi là một tiểu cô nương, về sau đừng nghĩ mấy thứ lung tung này nữa.
- Cổ nhân nói ‘gần mực thì đen, gần đèn thì sáng’...
Bốp…
Quạt xếp vỗ nhẹ trên đầu nàng.
Dạ Oanh thành thật ngậm miệng. Nhưng với nàng chẳng qua là đánh không lại công tử thôi, chứ nàng vẫn có chút không phục.
Hai người đi qua hẻm núi, lúc đi đến khoảng giữa, phía trên là một đường trời, trái phải không có đường ra, tùy tiện có hai người tới cũng có thể phá hỏng con đường.
Cũng vào lúc nãy, ở chỗ lõm vách núi có mấy cái dây thừng được ném xuống, mười mấy hán tử mặt mũi dữ tợn, cắn đao theo dây thừng nhảy xuống. Trong đó có một phụ nhân đeo kiếm quần áo quý khí hoàn toàn không ăn khớp.
- Đến rồi! Đến rồi!...
Dạ Oanh đầy hưng phấn, vén tay áo muốn ra tay.
Hứa Bất Lệnh vội vàng hơi nâng tay:
- Tạm thời đừng nóng nảy, đừng dọa chạy mất.
- À...
Dạ Oanh vội khoanh tay trước ngực, lộ ra dáng vẻ tiểu cô nương ngây thơ sợ hãi mắt to ngập nước thoạt nhìn phúc hậu vô hại...