Thế Tử Thật Hung

Chương 401: Người không thay đổi, giang hồ thay đổi

Chương Trước Chương Tiếp

Mưa gió rả rích, đèn lồng treo ở dưới mái hiên lung lay, bóng dáng đổ xuống mặt đất không ngừng thay đổi.

Trong đại sảnh khách điếm, đao khách Trương Đĩnh bưng một chén rượu, ngồi trên ghế dài đắn đo tìm từ, nói về giang hồ của hắn:

- ... Ta là người Quan Trung, khi còn nhỏ từng học ở võ quán mấy năm. Bản lĩnh coi như không tồi, 17 - 18 tuổi đã có danh tiếng ở trong thị trấn. Còn kiếm được cái chân chạy vặt ở trong nha môn, làm tám đến mười năm thế nào cũng có thể lăn lộn đến được chức vị tương đương binh tào...

... Trong nhà có mấy chục mẫu đất cũng giàu có. Tuy nói là con trai vợ lẽ không được kế thừa gia nghiệp, nhưng chút bổng lộc này của quan phủ còn không nhiều bằng tiền tiêu vặt trong nhà cho. Không chịu nổi...

... Lúc ấy thường xuyên nghe kể chuyện. Chính là những chuyện về đại hiệp này, cái gì mà ‘Chúc Kiếm Thánh, lão Tư Đồ’. Tiên sinh kể chuyện mỗi ngày, ta nghe từ tám tuổi đến mười tám tuổi. Ở nha môn làm mấy ngày không có gì vui, ta mới để lại trong nhà một phong thư rồi chạy...

Nói tới đây, đao khách Trương Đĩnh xoay người lấy chiếc đũa chỉ bài phường trong màn mưa:

- Lúc ấy triều đình còn chưa quản nghiêm, người giang hồ rất nhiều. Muốn qua ‘Quỷ Môn Quan’ còn phải có chút bản lĩnh. Ở nơi đó tìm người đánh một trận, đánh thắng mới được qua...

Hứa Bất Lệnh hút một sợi mỳ, gật đầu:

- Còn chuyện này à?

- Đúng vậy.

Đao khách Trương Đĩnh khẽ cười, tiếp tục nói:

- Ta xuất thân Quan Trung, vóc dáng to lớn, từ nhỏ lại ăn tốt, đứng ở trong đám người cũng là ‘hạc trong bầy gà’. Tìm tới tìm lui tìm không thấy người đơn đấu. Sau đó có một cô nương chạy tới nói đến tìm ta luận bàn, giúp ta một lần...

... Lúc ấy ta còn tưởng rằng cô nương kia có lòng tốt hỗ trợ, tùy tiện đi ngang qua sân khấu nên vui tươi hớn hở đồng ý...

Dạ Oanh chớp chớp đôi mắt to:

- Sau đó ngươi đã bị đánh ngã?

Đao khách Trương Đĩnh gật gật đầu:

- Đúng vậy. Còn chưa ra giang hồ đã bị thua, lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh không phục. Sau khi tiện tay bắt lấy người đánh cho một trận thì chạy tới đuổi theo cô nương kia...

Dạ Oanh nghe rất nghiêm túc:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó...

Đao khách Trương Đĩnh bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, cười khẽ:

- Sau đó thì quen biết với cô nương kia. Nàng tên Vương Oánh, vốn là đồ đệ một môn phái nhỏ, tự mình ra giang hồ. Nàng thấy ta có chút võ nghệ bèn cùng ta kết bái vào nam ra bắc. Đi qua núi Võ Đang, hồ Động Đình, còn đến Tư Đồ Gia bái phỏng một lần. Chỉ tiếc chưa được thấy Tư Đồ lão tiền bối, nếu không còn muốn bái sư... Hai năm đầu đó sống thật sự tự tại, đến mình mang họ gì ta cũng sắp quên...

Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười:

- Có cô nương cùng chung chí hướng cùng nhau lang bạt giang hồ. Vậy không phải quá tốt ư?

- Nếu vẫn luôn tự tại như vậy thì thật tốt...

Trong đôi mắt đen của Trương Đĩnh hiện lên cô đơn. Hắn lắc đầu than nhẹ:

- Nhưng người xưa có câu ‘một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán’. Người giang hồ cũng phải ăn cơm mặc quần áo. Ta mang nhiều lộ phí, nàng cũng có một ít. Hai người không lo ăn mặc chạy khắp nơi, qua hai năm đã thấy đáy. Đều là người giang hồ, dù sao hết bạc cũng không thể về nhà đòi được. Ta với nàng phải kiếm bạc tiếp tục xông xáo...

... Kết quả trên giang hồ này, tiêu bạc dễ dàng, kiếm bạc lại muốn mạng. Áp tải một chuyến tiêu đi vài trăm dặm đường, kiếm được mấy lượng bạc. Xảy ra chuyện phải lấy mạng bù vào, cái này đã không dễ kiếm rồi. Làm hộ vệ gì đó càng không cần phải nói, không phải người quen thì kim chủ căn bản không cần. Còn lại cũng chỉ có hoạt động trộm cắp...

... Từ nhỏ ta đọc ít sách, lại từng làm bộ khoái, không muốn làm loại chuyện này. Nhưng Vương Oánh không chịu nổi khổ mới nói dù sao cũng không giết người, giúp người ta đánh nhau thu chút thuế đất thôi...

... Ta là nam nhân. Lúc ấy chỉ nghĩ không thể để nữ nhân chịu khổ. Suy nghĩ mấy ngày cuối cùng ta cũng đồng ý, chạy tới sòng bạc làm tay chân, đòi nợ, đuổi người đi,… cho người ta...

Hứa Bất Lệnh nhíu mày suy nghĩ:

- Như vậy không sao mà, cũng đâu thương thiên hại lí.

Trương Đĩnh nghiêm túc lắc đầu, nói lời thấm thía:

- Nhỏ thì trộm kim lớn lên trộm vàng, có vài việc không thể nói ra miệng được. Sòng bạc là nơi gieo họa cho người. Dân cờ bạc thua sạch sẽ thì đòi nợ chỉ có thể đòi người trong nhà, đòi về được thì chia một nửa với sòng bạc...

... Bạc kiếm được nhanh, nhưng thứ này còn nghiện hơn cả cá cược. Ta làm hai ngày cảm thấy không thích hợp, cứ tiếp tục thì sớm hay muộn cũng sẽ đi lầm đường nên không làm nữa...

... Nhưng Vương Oánh thì khác, nàng lớn lên trên giang hồ, cảm thấy việc này là đương nhiên. Nàng còn hỏi ta ‘không làm chúng ta ăn gì mặc gì’...

- Ăn không đủ no, còn nói đạo nghĩa. Đúng là không dễ dàng.

Trương Đĩnh nhìn chậu than, gật gật đầu:

- Đúng vậy, sau hôm đó, ta vẫn làm ở sòng bạc, tự khích lệ mình cũng không có giết người phóng hỏa mà sống qua ngày. Sau đó là thiết ưng săn lộc, quan phủ tra nghiêm. Người gây chuyện bớt đi, sòng bạc cũng không nuôi nhiều tay chân nữa...

... Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó. Lưu lạc giang hồ mỗi ngày phát sầu vì ăn mặc, Vương Oánh không chịu nổi tìm mọi cách kiếm bạc. Áp tải tiêu đen, tống tiền thiếu gia nhà giàu... Làm tất cả những chuyện năm đó bọn họ phỉ nhổ. Cứ chắp vá như vậy mười năm, nếu không phải ta cản thì nàng đã sớm giết người phóng hỏa...

... Đầu năm, ta chịu quá đủ cuộc sống này rồi, không muốn phiêu bạt nữa muốn mang Vương Oánh về quê... Vương Oánh đã quen với cuộc sống của người giang hồ. Không biết nàng nghe được tin tức từ chỗ nào nói là có người giang hồ muốn tạo phản. Người giang hồ các nơi đều chuẩn bị vũ trang khởi nghĩa, rủ ta cùng đi...

... Tạo phản là chuyện chém đầu cả nhà, ta chắc chắn không đi được. Ta lại không khuyên nổi Vương Oánh. Hai người vừa đi vừa cãi nhau cho đến Già Long Sơn gặp gỡ nhóm bạn bè nghèo túng. Bọn họ đều bị thiết ưng săn lộc gây thương tích mười năm trước, tránh ở Già Long Sơn không dám thò đầu ra...

... Vương Oánh cảm thấy triều đình quá khắc nghiệt, sớm hay muộn sẽ mất nước. Nàng muốn kéo ta cùng ở Già Long Sơn chờ cơ hội. Lúc khởi nghĩa có thể lôi kéo một đám huynh đệ đánh thiên hạ. Ta không đi, Vương Oánh thoải mái bước đi, để ta một mình trở về...

... Đã đi cùng nhau mười năm, ta không yên tâm bèn chờ ở trong trại. Người trong trại thấy ta có chút võ nghệ nên xưng huynh gọi đệ, năm rộng tháng dài qua đi không thân cũng quen...

... Trong trại có khoảng mấy chục người, đều phải ăn mặc sinh hoạt. Mấy ngày trước có thương đội đi ngang qua, bọn họ tính toán đi cướp thương đội, mạnh mẽ lấy không ít tiền qua đường, còn đả thương vài người...

... Thương đội kia hẳn là từ bên ngoài đến, nghĩ bỏ tiền tiêu tai không báo quan, xong việc cũng không ai tới tra. Cả trại đều cảm thấy tìm được đường phát tài rồi. Chỉ cần không làm chết người thì quan phủ mặc kệ nên lại chuẩn bị ra ngoài cướp bóc...

Trương Đĩnh thở dài:

- Ngăn không được, khuyên không được, cũng không quản được. Nếu ta còn lăn lộn trên giang hồ này, sớm hay muộn cũng nhà tan cửa nát. Ngẫm lại càng thấy không xong, có lẽ người như ta, trời sinh không thích hợp lưu lạc giang hồ.

Hứa Bất Lệnh yên lặng lắng nghe. Hắm trầm mặc một lát mới lắc đầu nói:

- Bây giờ ngươi mới được gọi là người giang hồ. Cứ lui như vậy thì đáng tiếc.

Trương Đĩnh nói hết lời trong lòng xong, thần sắc hòa hoãn không ít. Hắn khẽ cười nói:

- Là người giang hồ thì sao đây? Ta không thay đổi, giang hồ thay đổi, cũng không thú vị.

- Phu nhân ngươi thì làm sao bây giờ? Vì sao không mạnh mẽ đưa nàng về?

Trương Đĩnh lắc lắc đầu:

- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Ta khuyên mười năm không lung lay được... Cũng tại ta quá chiều nàng. Nếu từ lần đầu tiên không đồng ý, không có lần đầu kia thì sẽ không có chuyện phía sau... Lại nói, ta thật sự muốn đưa nàng về quê ra mắt phụ mẫu. Trước kia nàng là một cô nương tốt.

Hứa Bất Lệnh cẩn thận ngẫm nghĩ:

- Ngươi bỏ đi như vậy, nàng rất nhanh sẽ chết trên núi. Trên đời này không có thuốc chữa hối hận.

Trương Đĩnh trầm mặc, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm. Hắn gắp hai miếng hết bát mỳ, ném mấy đồng tiền ở trên bàn rồi lấy đấu lạp và áo tơi treo trên tường đi vào màn mưa.

Dạ Oanh uống xong nước lèo, lau lau miệng:

- Chắc chắn hắn trở về tìm nữ nhân kia rồi. Có lẽ vẫn không khuyên được, trói về cũng không lấy được lòng người ta. Công tử không nên khuyên hắn.

Hứa Bất Lệnh khe khẽ thở dài:

- Mười mấy năm phu thê nào có thể buông dễ như vậy. Hắn cứ đi như vậy thì về sau sẽ tự trách cả đời. Bọn họ vào giang hồ mười mấy năm chưa từng giết người, còn có thể cứu. Ta thuận tay giúp một phen.

Dạ Oanh chớp chớp mắt:

- Giúp thế nào?

- Nữ nhân không nghe lời, hơn nửa là quen thói. Đánh một trận là được.

Hứa Bất Lệnh đứng dậy, đi về phía chuồng ngựa khách điếm:

- Mang gia hỏa kia đến! Nói với hộ vệ một tiếng ngày mai đi thuyền trước. Chúng ta cưỡi ngựa đi đường bộ qua, đến lúc đó hội hợp ở Đan Giang Khẩu.

- Vâng, công tử.

Dạ Oanh gật đầu, chạy lên lầu báo cho môn khách đi theo.

Ngay sau đó, chủ tớ hai người cưỡi hai con lương câu ngàn dặm, ra khỏi trấn Phong Lăng Độ giữa trời mưa to tầm tã.

Đại sảnh khách điếm lại lần nữa yên tĩnh lại, tiểu nhị một lần nữa ngồi ở trên ngạch cửa mơ màng ngủ gật, chờ đợi khách tha phương về muộn.

Mà trên xà nhà đại sảnh, chim sẻ nhỏ làm ra dáng vẻ trốn mưa bỗng nhiên tỉnh lại, ríu rít bay vào trong tay áo một người...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)