Thế Tử Thật Hung

Chương 400: Lãng khách quay đầu

Chương Trước Chương Tiếp

Bảo bảo đã bị dọa chạy, Hứa Bất Lệnh cũng không tiện so đo với Dạ Oanh. Hắn đứng dậy đi tới cửa sổ sát đường, giơ tay đẩy cửa sổ ra.

Rào rào…

Trong phút chốc âm thanh mưa gió lại lớn hơn vài phần, hắn đưa mắt nhìn, trấn Phong Lăng Độ được bao phủ trong màn đêm và mưa to tầm tã ngoài cửa sổ. Trong thị trấn thưa thớt đèn dầu, chỉ có đèn lồng ngoài khách điếm quán rượu lung lay trong mưa gió.

Hứa Bất Lệnh chọn khách điếm ở ngay gần bài phường Quỷ Môn Quan. Theo ánh đèn dầu mỏng manh ngoài khách điếm, hắn loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người dắt ngựa đi về phía bài phường màu trắng. Vì màn mưa quá lớn, bóng người lúc ẩn lúc hiện, giống như một u hồn du đãng ở trong bóng đêm.

Cửa sổ cách vách, Tiểu Dạ Oanh nhoài cả nửa người ra ngoài cửa sổ, nghiêm túc nói:

- Công tử, từ lúc ban ngày chúng ta vào quán đến giờ, tổng cộng có năm trăm bốn mươi ba người đi qua Quỷ Môn Quan. Trở về chỉ có một người này, đi vào giang hồ khó như vậy ư?

Hứa Bất Lệnh ngồi ở trên cửa sổ, cầm hồ lô rượu nhấp một ngụm:

- Đi vào giang hồ vốn dĩ là vết đao liếm huyết. Nhưng người có thể đi hết cũng sẽ không ít như vậy. Phong Lăng Độ ở gần Trường An, người giang hồ trẻ tuổi xuất sơn chắc chắn sẽ đến dạo qua. Chờ sau khi lang bạt mấy năm trên giang hồ, tâm tư khí phách phấn chấn trường kiếm thiên nhai trên cơ bản đều bị mài mòn hết. Người đơn thuần vì cuộc sống mà đi vào giang hồ tất nhiên cũng không thèm để ý đến mấy thứ này. Chờ an ổn sống đến già, cả đời nên thấy đều đã thấy, có hứng thú như khi niên thiếu chạy tới lại càng ít. Cho nên chúng ta nhìn thấy tất cả đều là đi mà không thấy được người trở về.

Dạ Oanh như suy tư gì đó gật đầu. Nàng nhìn bóng người dắt ngựa dần dần rõ ràng đứng do dự ở trước bảng hiệu thì nhỏ giọng nói:

- Buổi đêm đội mưa lại đây, chắc chắn không phải xem hết muôn màu muôn vẻ cuộc sống mà đến đây đi ngang qua sân khấu. Còn chú ý cái này, có thể là người trẻ tuổi mới ra đời, gặp chuyện gì suy sụp không muốn lăn lộn giang hồ nữa, mới chạy tới. Đúng không công tử?

Hứa Bất Lệnh cười khẽ:

- Ta lại không phải thần tiên, làm sao biết được. Nhưng hắn đứng ở dưới bài phường lâu như vậy không vượt qua, chắc chắn là còn có vướng bận nên do dự.

- Ồ...

Dạ Oanh ghé vào cửa sổ nhìn một lát. Sau khi kiên nhẫn chờ đợi người kia hạ quyết định vượt qua bài phường thì móc ra một miếng bạc vụn từ trong tay áo, vứt xuống cổng lớn phía dưới khách điếm.

Tiểu nhị đang dựa vào trên ngạch cửa ngủ khò khò bị ném một cái giật mình, vội vàng đứng dậy. Hắn đang muốn mở miệng mắng chửi người thì nhìn thấy bạc vụn trên mặt đất. Vẻ mặt hắn lập tức hân hoan, nhặt bạc rồi nhìn lên trên:

- Ôi da… Hai vị khách quan, có việc gì xin cứ dặn dò...

Dạ Oanh vươn ngón tay ra chỉ bài phường ở trung tâm quảng trường:

- Có người ở trọ, còn không đi tiếp đón?

Tiểu nhị sửng sốt, đưa mắt nhìn lại mới phát hiện trên quảng trường người đi đêm. Hắn vội vàng cầm lấy ô che mưa ở cạnh cửa chạy tới kiếm khách.

Sau khi Dạ Oanh chỉ huy tiểu nhị thì quay đầu cười hì hì:

- Công tử muốn nghe chuyện xưa không?

Hứa Bất Lệnh nhìn hồ lô rượu trong tay, hơi hơi nhún vai rồi nhảy xuống khỏi cửa sổ. Hắn hơi sửa sang lại quần áo, cùng Dạ Oanh đi xuống lầu.

Dạ Oanh đi ở phía sau Hứa Bất Lệnh. Nàng đưa mắt nhìn bỗng nhiên móc khăn tay trong ngực ra đưa cho Hứa Bất Lệnh:

- Công tử, ngươi lau mặt chút đi, bị Tương Nhi tỷ gặm bẩn...

Biểu cảm nói chuyện rất nghiêm túc, không có chút ngượng ngùng nào.

Cái mặt già của Hứa Bất Lệnh đỏ lên, nhận khăn tay lau mặt. Hai người đi vào đại sảnh trong khách điếm.

Nửa đêm, khách trọ, chưởng quầy đều đã ngủ. Ngày mưa cuối mùa thu hơi lạnh, trong sảnh còn đốt một chậu than, im ắng không người.

Dạ Oanh quét một vòng, đột nhiên giơ tay chỉ lên xà nhà:

- Công tử, trên kia có con chim!

Hứa Bất Lệnh ngẩng đầu nhìn. Ở góc tối trên xà nhà đúng là có con chim sẻ nhỏ ngồi ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích hẳn đã ngủ rồi.

- Mưa lớn như vậy, chim cũng biết trốn mưa. Không có gì lạ cả.

Hứa Bất Lệnh và Dạ Oanh ngồi đối diện bên bàn trước chậu than. Không bao lâu sau, tiểu nhị dẫn một hán tử đội đấu lạp khoác áo tơi đi vào khách điếm. Hắn nhìn thấy Hứa Bất Lệnh xuống dưới, vội vàng khách khí tiếp đón:

- Hai vị khách quan đói bụng à? Đầu bếp đã ngủ rồi. Nếu không tiểu nhân đi nấu hai bát mỳ nóng ăn trước?

Hứa Bất Lệnh có hơi đói bèn gật đầu:

- Hai bát mỳ trứng thái hành, hâm thêm một bầu rượu.

- Được.

Tiểu nhị buông ô xuống rồi ân cần chạy về phía sau bếp.

Hán tử đi theo vào cởi áo tơi và đấu lạp xuống, treo ở ngoài cửa, cũng gọi với theo một tiếng:

- Làm phiền chủ quán cũng nấu một bát cho ta, kèm một bầu hoàng tửu là được.

- Được.

Hán tử nói xong thì cũng ngồi xuống chiếc bàn bên chậu than, vắt ống quần và ống tay áo bị ướt.

Hứa Bất Lệnh nghiêng đầu liếc nhìn một cái. Hán tử khoảng trên dưới ba mươi, thân hình cao lớn, mặc quần áo bó sát người, tay chân có xà cạp bao cổ tay, sau thắt lưng đeo một cây đao dài hai thước dùng miếng vải đen bọc lại. Ăn mặc thoạt nhìn cũng khá giả nhưng biểu tình trên mặt có chút cô đơn. Sau khi hắn ngồi xuống thì nhìn chậu than chằm chằm không nói lời nào.

Hứa Bất Lệnh xoay người lại, lộ ra vẻ tươi cười:

- Sao muộn vậy rồi huynh đài mới tới đây?

Phong Lăng Độ cách kinh thành tương đối gần, thuộc về vùng đất an ổn. Hán tử đưa mắt nhìn thấy là thư sinh văn nhược và tiểu nha hoàn thì cũng không lộ ra vẻ đề phòng. Hắn chỉ lắc đầu cười:

- Mưa quá lớn, không dễ đi.

Dạ Oanh mang dáng vẻ tiểu nha hoàn ngây thơ hồn nhiên, nghi hoặc nói:

- Quanh Phong Lăng Độ đều là khách điếm nghỉ chân. Mưa lớn có thể tìm một chỗ nghỉ tạm một đêm mà, quần áo ướt hết rồi.

Hán tử nghe thấy cái này, hơi trầm mặc rồi khe khẽ thở dài:

- Ta là đi ra khỏi giang hồ, không muốn vào mới tới Quỷ Môn Quan một chuyến. Cũng coi như đến nơi đến chốn, nếu không thì không ngủ được.

Hứa Bất Lệnh ‘ồ’ một tiếng, khẽ cười nói:

- Nghe nói du hiệp trên giang hồ đều phóng khoáng tự tại. Xem hình thể này của huynh đài chắc cũng là một người lão luyện trên giang hồ, sao không vào?

Trong lúc nói chuyện, tiểu nhị bưng ba bát mỳ và hai bầu rượu lên đặt ở trên hai cái bàn.

Hán tử cầm chiếc đũa lên rồi lại buông xuống, ngược lại rót chén rượu uống một hơi cạn sạch, xoa xoa miệng:

- Huynh đệ thoạt nhìn là người đọc sách mới nghĩ như vậy. Giang hồ này không có gì hay để vào, có thể tự tại càng không có mấy người.

Hứa Bất Lệnh cười khẽ, tự mình rót một chén rượu:

- Tại hạ Hứa Thiểm, mang theo nha hoàn ra ngoài du học nhưng rất hướng tới giang hồ. Lời này của huynh đài vậy mà không giống với những gì ta xem trên sách trước kia.

Dạ Oanh bưng bát lớn, nghiêm túc gật đầu:

- Đúng rồi! Trên sách nói người giang hồ đi tới đi lui, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Sao lại không được thoải mái?

Hán tử có lẽ lẻ loi một mình có không ít lời muốn nói, gặp được hai con chim non hướng tới giang hồ nên cũng bị khơi mào câu chuyện. Hắn lắc đầu khẽ thở dài:

- Những thứ viết trên sách chỉ để dỗ trẻ nhỏ thôi. Trương Đĩnh ta mới xông pha trên giang hồ chưa lâu nhưng cũng đi qua mấy ngàn dặm đường gặp không ít cảnh đời. Trên giang hồ này không hề có chút thú vị nào, chỉ có hai chữ - ăn người!

Hứa Bất Lệnh nghe thấy lời này thật sự bị gợi lên hứng thú. Hắn cũng bưng bát mỳ, nhìn về phía hán tử ở đối diện:

- Sao huynh đài nói những lời này?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)