Thế Tử Thật Hung

Chương 40: Ưng chỉ tán nhân

Chương Trước Chương Tiếp

Đèn lồng theo gió lay động, đại viện tuyết bay tán loạn.

Ven đài diễn võ, Hứa Bất Lệnh hơi ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Liệt cùng hai võ sư ở phía trước.

Một câu “Liên quan gì đến ngươi?, hiển nhiên đã chọc giận đám người Chu Thừa Liệt. Dám ở phố Hổ Đài mở võ quán dạy võ nghệ, người đến đập quán ngày nào cũng có. Nhưng theo quy củ, đều phải đưa danh thiếp đúng thời gian ứng chiến, người không nói quy củ tới cửa như này vẫn là lần đầu tiên.

Chu Thừa Liệt vén trường bào cài ở bên hông, nhìn kiếm trong tay Hứa Bất Lệnh:

- Trả thù hay là đập quán?

Hứa Bất Lệnh đặt thanh kiếm ở trên đài, ngón tay ngoắc một cái, xem như đáp lại.

- Tiểu tử thật ngông cuồng!

Sắc mặt Chu Thừa Liệt trầm xuống, bước chân đạp mạnh lên đất tuyết để lại hai dấu chân trên mặt tuyết. Bóng dáng hắn đã như mũi tên nhọn thoát khỏi dây cung, hai tay một trước một sau, năm ngón tay như câu sắt, lấy tư thế chim ưng vồ thỏ đánh úp về phía Hứa Bất Lệnh ngồi ở trên đài.

Có câu ‘người thạo nghề vừa ra tay thì biết ngay có được không’, Chúc Mãn Chi ở trên tường vây lộ ra nửa cái đầu lập tức căng thẳng. Chỉ riêng tư thế này đã biết không phải lưu manh đầu đường có thể so, đây là sự khác nhau giữa trong nghề và ngoài nghề.

Hai gã võ sư thấy Hứa Bất Lệnh vẫn ngồi tiếp chiêu, ánh mắt lộ ra khinh miệt.

Sư thừa của Ưng Trảo Thủ Chu gia là Ưng Trảo Môn, đặt ở trên giang hồ cũng là công phu hạng nhất, được xưng là linh hoạt dũng mãnh, bàn tay của người luyện nó đủ để đập đá mở núi.

Lực của kẻ học võ theo đất lên, ngồi khó có thể phát lực, sao có thể cản được Chu Thừa Liệt hung hãn bùng nổ?

Nhưng hai gã võ sư không ngờ tới nam tử đội đấu lạp ngồi ở trên đài vào lúc Chu Thừa Liệt bước lên ba bước, chân hắn nhẹ dẫm lên bên cạnh đài đá, thân thể đã nhảy lên, tự nhiên không nhanh không chậm nhưng lại cực kỳ nhanh.

Hai gã võ sư nhìn thấy một cảnh này, đồng tử hơi co lại. Hai chữ ‘cẩn thận’ còn chưa ra khỏi miệng đã thấy cảnh không thể tưởng tượng nổi.

Hứa Bất Lệnh đối mặt với hai bàn tay như vuốt sắt chộp lại từ đối diện, năm ngón tay cũng như móc câu lại không cứng rắn mạnh mẽ như Chu Thừa Liệt. Cánh tay như rắn đang dò xét bơi ra, quấn quanh cánh tay Chu Thừa Liệt đi lên trực tiếp đánh úp về phía cổ Chu Thừa Liệt.

Chu Thừa Liệt kinh ngạc. Hắn biết mình khinh địch, vội vàng biến chiêu đổi công làm thủ, ngửa ra sau nâng cánh tay lên đánh vào cánh tay đang chụp đến cổ mình.

Xoạc...

Tiếng ống tay áo bị xé rách vang lên.

Chu Thừa Liệt vội vàng lui về phía sau ‘bịch bịch bịch’, kéo ra khoảng cách hơn một trượng. Lúc hắn dừng bước, ống tay áo bên cánh tay trái đã rách một mảnh to, trên cánh tay cơ bắp xuất hiện bốn vết máu, giống như bị hổ dữ cào một cái.

Trong mắt hai gã võ sư đầy kinh ngạc, trên mặt không còn vẻ khinh miệt nữa.

Mới vừa rồi, nếu không phải Chu Thừa Liệt phản ứng nhanh, một chưởng này vuốt xuống thì yết hầu đã bị đứt.

- Cầm Hạc Thủ!?

Cánh tay Chu Thừa Liệt không ngừng chảy máu. Hắn dùng tay cầm chặt để giảm bớt đau đớn, nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh:

- Ngươi là người nào? Vì sao biết công phu Ưng Trảo Môn?

Ưng Trảo Môn nhìn tên đoán nghĩa, luyện công phu đều trên tay. ‘Ưng Trảo, Cầm Hạc’ đều là tuyệt học của phái này. Một cương một nhu, trong đó Cầm Hạc Thủ càng cao minh hơn, lấy nhu thắng cương, tất cả đều dùng sự khéo léo. Xem như Ưng Trảo Môn giữ thể diện gì đó nên không truyền ra ngoài, đến cả Chu Mãn Long cũng chưa học được.

Nam tử đội đấu lạp trước mắt này dùng ‘Cầm Hạc Thủ’ vô cùng nhuần nhuyễn, tất nhiên làm Chu Thừa Liệt nghi ngờ lai lịch.

Hứa Bất Lệnh kéo đấu lạp không trả lời, hai chân đạp mạnh vào mặt đất bay lên trời. Một chân quét về phía Chu Thừa Liệt, áo bào trắng cuốn tuyết bay đầy trời.

Sắc mặt Chu Thừa Liệt chợt biến, không chút do dự ngửa ra sau tránh né. Tay trái chống lên trên đất tuyết ở phía sau, tay phải chụp vào đũng quần Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh tỏ vẻ khinh miệt, thu chân trên không đáp xuống mặt đất, tránh ám chiêu đào háng.

Chu Thừa Liệt thất bại chiêu này thì lật người còn chưa đứng vững. Hứa Bất Lệnh đã thu song quyền vào, tiếp đó đánh ra như hai quả thiết chùy, trực tiếp đập về phía ngực Chu Thừa Liệt.

Chu Thừa Liệt không kịp làm gì, chỉ có thể nâng cánh tay máu chảy đầm đìa lên đón đỡ.

Rầm…

Ống tay áo phần phật bị kéo mạnh, Chu Thừa Liệt ở giữa hai quyền, cánh tay bị nện đập vào ngực, cả người bay ra ngoài.

Hứa Bất Lệnh đánh ra một quyền, thân hình không dừng lại chút nào, theo sát xông ra ngoài bắt lấy cẳng chân Chu Thừa Liệt kéo hắn lại. Tiếp đó biến quyền thành chưởng, hai tay khép lại, một chiêu Lão Vượn Quải Ấn tiêu chuẩn đánh úp về phía Chu Thừa Liệt đang bay lên không.

- Xin nương tay!

Sắc mặt hai gã võ sư trắng bệch. Lão Vượn Quải Ấn là sát chiêu của Hình Ý Quyền. Lần này nếu trúng không chết thì cũng tàn phế. Bọn họ vội vàng có ý định muốn cản lại nhưng không ngờ tốc độ của hắn lại nhanh như vậy.

Rầm…

Vừa mới chạy ra vài bước, Chu Thừa Liệt hứng trọn hai chưởng. Cả người như đạn pháo bay ra ngoài, nện trên đất tuyết lăn ra thật xa. Lúc dừng lại miệng đã đầy máu, khàn khàn ho khan không dứt.

Hai gã võ sư giận tím mặt, lại không dám trực tiếp tiến lên, chỉ trợn mắt giận dữ:

- Thiếu hiệp! Ngươi thật không nói quy củ, luận bàn sao có thể hạ tử thủ!

Vừa nói vừa chạy qua nâng Chu Thừa Liệt lên.

Chu Thừa Liệt quỳ rạp trên mặt đất ho khan, tay chống gạch xanh trên đất tuyết mấy lần cũng không bò dậy nổi. Hai mắt hắn đầy tơ máu nhìn Hứa Bất Lệnh:

- Long Bái Vĩ của Đạn Thoái Môn, Kim Long Hợp Khẩu của Thông Bối Quyền, Lão Vượn Quải Ấn của Hình Ý Quyền... Rốt cuộc ngươi là ai?

- Ưng Chỉ tán nhân, Hứa Thiểm Thiểm.

Hứa Bất Lệnh thu quyền đứng yên, uống một ngụm rượu ở hồ lô rượu mang theo bên mình, ánh mắt lạnh nhạt:

- Để lại cho ngươi một cái mạng là có chuyện muốn hỏi ngươi. Ngươi có biết người tên Tam Tài? Con bạc mấy hôm trước thua hai trăm lượng bạc.

Chu Thừa Liệt được võ sư nâng dậy, khóe miệng đầy vết máu, cắn răng nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh:

- Hắn là gì của ngươi?

Hứa Bất Lệnh cầm trường kiếm lên, bước qua mặt tuyết, giọng lạnh nhạt:

- Ta hỏi, ngươi đáp. Mở sòng bạc, buôn lậu muối không được coi là con người ở trong mắt ta.

Chu Thừa Liệt cắn chặt răng nhìn trường kiếm trong tay Hứa Bất Lệnh. Hắn nghẹn lúc lâu mới trầm giọng nói:

- Nợ ta bạc, đưa đi Bạch Mã Trang gán nợ.

Hứa Bất Lệnh nhăn mày:

- Bạch Mã Trang là chỗ nào? Sản nghiệp của ai?

Chu Thừa Liệt hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi không thể trêu vào...

Còn chưa dứt lời, trường kiếm trong tay Hứa Bất Lệnh đã ‘leng keng’ ra khỏi vỏ, như bạch xà phun lưỡi ra, chạm một cái rồi lập tức thu lại.

Một võ sư bên cạnh Chu Thừa Liệt chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, đau đớn vừa truyền đến, tiếng kêu thảm thiết chưa kịp phát ra, một bàn tay đã bóp lấy cổ võ sư biến thành tiếng kêu rên ‘ặc ặc..,’, dòng máu từ ngực chậm rãi làm ướt sũng quần áo.

- Không cầm máu chữa trị, nhiều nhất nửa nén hương nữa, hắn sẽ phải chết nơi này. Ngươi nghĩ cho kỹ.

Một tay Hứa Bất Lệnh bóp cổ võ sư, đấu lạp lộ ra chiếc cằm, không chút cảm xúc.

Chu Thừa Liệt đột nhiên im bặt, nhìn sắc mặt dữ tợn của võ sư không ngừng run rẩy. Trong mắt hắn mang theo kinh ngạc khó có thể miêu tả, rõ ràng chưa từng gặp người tàn nhẫn độc ác như này. Hắn gắng gượng trong chốc lát cuối cùng trầm giọng nói:

- Bạch Mã Trang là thôn trang của Lý công tử, Lý Thiên Lục, phố Khôi Thọ. Thường xuyên muốn một ít ma bài bạc chơi đến mạng cũng bán, ta cũng không biết dùng làm gì...

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, hắn nghe Trịnh Tam Đao từng nói thành Trường An thường xuyên có ma bài bạc mất tích, có quan hệ với Bạch Mã Trang ở ngoại thành, không ngờ đi một vòng lại quay về điểm xuất phát.

Về phần Lý Thiên Lục, thật ra Hứa Bất Lệnh lại biết, con thứ của Trung Dũng Hầu Lý Bảo Nghĩa ở ngay cuối phố. Tổ tiên không có công lớn gì, cũng vì cứu Hiếu Tông Hoàng Đế bị loạn đao phanh thây mới được phong công huân. Qua mấy thế hệ cũng coi như gia tộc hàng đầu trong thành Trường An.

Nghĩ tới điều này, Hứa Bất Lệnh buông lỏng võ sư ra:

- Làm sao đi vào?

- Lý công tử chỉ nhận người quen, người bình thường căn bản không vào được.

- Người quen...

Hứa Bất Lệnh suy tư một vòng, khẽ gật đầu rồi xoay người nhảy lên tường vây rời khỏi võ quán.

Chu Thừa Liệt nhẹ nhàng thở ra, che ngực lại ngồi phịch xuống đất.

Võ sư đỡ huynh đệ bị thương, nhìn theo hướng Hứa Bất Lệnh rời đi:

- Người này không đơn giản, có thể có thân võ nghệ này, không phú cũng quý. Nhưng mà biệt hiệu ‘Ưng Chỉ tán nhân’ này, ta chưa từng nghe thấy, chắc là thuận miệng báo. Nên làm cái gì bây giờ?

Chu Thừa Liệt không phải đồ ngốc. Một thân võ nghệ hơn người còn dám ở thành Trường An đấu đá lung tung, không phải Lang Vệ doanh chữ ‘Thiên’ thì cũng là môn khách của thế lực nào đó. Cho dù là bên nào thì đều không dễ chọc, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn:

- Xem ý hắn là muốn đi tra Lý công tử. Cứ nói với phụ thân một tiếng trước, yên lặng theo dõi kỳ biến…



Trong ngõ nhỏ, Chúc Mãn Chi đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình. Sau khi được thấy quá nhiều lần tác phong tàn nhẫn của Hứa Bất Lệnh, nàng đã không còn kinh ngạc. Nhìn thấy Hứa Bất Lệnh nhảy từ tường vây ra gỡ đấu lạp xuống, nàng vội vàng nịnh hót:

- Hứa công tử, vừa rồi thân thủ của ngươi thật lợi hại. Đặc biệt là câu ‘ta hỏi, ngươi đáp’ kia, quá khí phách...

Hứa Bất Lệnh khẽ cười:

- Đừng vuốt mông ngựa.

- Hì hì...

Chúc Mãn Chi chắp tay sau lưng đi theo, nàng ngẫm nghĩ:

- Vì sao công tử lại tự xưng ‘Hứa Thiểm Thiểm’?

- Bulingbuling... Thôi, ngươi nghe không hiểu.

- Ồ... Vậy ‘Ưng Chỉ tán nhân’ là cái gì?

- Katou Taka... Ngươi còn nhỏ. Sau này sẽ giải thích với ngươi.

Hứa Bất Lệnh nhìn sắc trời:

- Đã qua giờ Tý, đi về nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai xin nghỉ một ngày ở Tập Trinh Ti, đổi xiêm y bình thường. Giữa trưa chờ ta ở cửa phường Đại Nghiệp, đi Bạch Mã Trang nhìn xem.

Chúc Mãn Chi ‘ừm’ một tiếng. Nàng nghĩ nghĩ rồi giữ yêu đao đi ra ngoài. Đi ra vài bước, còn quay đầu lại:

- Trời tối đường trơn, Hứa công tử cẩn thận chút!

Sau khi Hứa Bất Lệnh giơ tay cáo biệt thì giục ngựa chạy đi như bay...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️