Mưa thu không tiếng động kéo đến rơi trên các mái cong ở trấn Phong Lăng. Vào đêm khi trời chuyển mưa to tầm tã, người đi đường chen vai sát cánh trong phố hẻm không còn một ai, chỉ còn lại tiếng ồn ào cãi cọ vẫn truyền ra từ trong các quán trà quán rượu đầy đường.
Trong sương phòng tầng hai khách điếm, Hứa Bất Lệnh ôm gáy dựa vào gối đầu nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, lại không thấy buồn ngủ.
Ban ngày sau khi đi Quỷ Môn Quan, hắn đi vài vòng ở Phong Lăng Độ, nói là thánh địa giang hồ thật ra cũng chỉ như vậy. Cao thủ vĩnh viễn là lông phượng sừng lân, không hiển lộ thân thủ thoạt nhìn không khác người thường. Trước khi đến hắn cũng từng muốn trường kiếm thiên nhai kết giao đủ loại tri kỷ. Hiện giờ xem ra là đi cùng Lục di với bảo bảo du lịch thôi.
Ban ngày Lục phu nhân và Tiêu Tương Nhi xem nước lớn ở bờ Hoàng Hà, cứ buồn tẻ như vậy đi dạo ở bờ sông một ngày, còn xem rất hăng say. Mãi đến khi sắc trời âm u đổ mưa nhỏ, bọn họ mới mang theo nha hoàn hộ vệ vào thị trấn. Thậm chí hai người còn đội mưa chạy đến bài phườngQuỷ Môn Quan một chuyến rồi mới cảm thấy thỏa mãn trở về khách điếm.
Khách điếm ở sườn tây quảng trường trung tâm, gần như là chỗ ở cao cấp nhất trấn Phong Lăng Độ. Nhưng hoàn cảnh chắc chắn kém vương phủ, trang hoàng trống rỗng không có gì. Tiếng mưa gió bên ngoài vù vù, thỉnh thoảng lại có tiếng khách giang hồ uống say lôi kéo lớn giọng từ dưới lầu vang lên.
Đi ra ngoài luôn phải lo lắng an toàn, Hứa Bất Lệnh vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe động tĩnh quanh người, miễn cho vào nhầm cửa hàng bánh bao nhân thịt người của Tôn Nhị Nương gì đó. Đáng tiếc nghe cả nửa buổi tối, không chờ được thịt người của Tôn Nhị Nương, lại chờ được bảo bảo đại nhân đến ăn người.
Gần giờ tý, bên ngoài mưa gió liên miên, hành lang ngoài sương phòng vang lên tiếng bước chân cực khẽ.
Cộp cộp…
Hứa Bất Lệnh cảm giác được tiếng hô hấp của Dạ Oanh ở phòng cách vách ngừng lại dường như đang cẩn thận lắng nghe. Sau đó lại thấy nhiều đã quen nên tiếp tục nằm xuống ngủ.
Kẽo kẹt…
Cửa phòng khách điếm được nhẹ nhàng đẩy ra, chỉ tiếc thời đại này cửa khách điếm vẫn phát ra tiếng vang.
Tiêu Tương Nhi mặc một bộ váy thu màu đỏ cúi đầu im hơi lặng tiếng đi vào. Mái tóc dài đen nhánh xõa ở trên lưng làm nổi bật chiếc váy bó sát phác hoạ dáng người trước nhô sau vểnh, từ sau lưng nhìn lại rất mê người.
Hứa Bất Lệnh liếc mắt một cái, sau đó vội vàng nhắm mắt lại, làm ra vẻ ngủ say.
Tiêu Tương Nhi thăm dò nhìn trái nhìn phải ở hành lang. Sau khi xác định nguyệt hắc phong cao không ai phát hiện thì nàng mới đóng cửa phòng, cài cửa lại. Sau đó đi tới bên cạnh Hứa Bất Lệnh, mắt hạnh như nước liếc một cái thấy Hứa Bất Lệnh ngủ giống như lợn chết. Nàng khẽ nhíu mày, khom người kéo cánh tay Hứa Bất Lệnh từ trong chăn ra đặt lên chỗ gối đầu. Sau đó nàng nằm xuống gối lên cánh tay đưa lưng về phía Hứa Bất Lệnh, còn chen về phía sau giống như mèo con nhẹ nhàng thở phào một cái.
Hứa Bất Lệnh vẫn giả bộ ngủ, hô hấp đều đều, bất động như núi.
Trong phòng im ắng, hơi yên tĩnh trong chốc lát.
Sườn mặt Tiêu Tương Nhi dựa vào gối đầu, nhắm mắt lại ngủ một lát. Sau khi nàng phát hiện vẫn không ngủ được thì lại giơ tay kéo chăn của Hứa Bất Lệnh sang một ít, đắp lên trên eo mình. Sau đó khuỷu tay thúc vào xương sườn Hứa Bất Lệnh:
- Hừ…
- ...
Hứa Bất Lệnh mở to mắt, nghiêng người quay sang phía Tiêu Tương Nhi, giơ tay ôm lấy eo nàng:
- Làm sao vậy bảo bảo?
Tiêu Tương Nhi nhíu mày, không quá vui:
- Bên ngoài ồn quá, không ngủ được... Ta đã sang đây rồi, ngươi còn ngủ như chết vậy, có lương tâm không hả?
Hứa Bất Lệnh mỉm cười, ôm chặt thêm một chút:
- Nếu không thì giải độc nhé?
- ...
Tiêu Tương Nhi mím môi do dự rồi đẩy cái tay trên eo ra:
- Hồng Loan vừa mới ngủ. Lát nữa nàng tỉnh lại phát hiện thì làm sao bây giờ? Vẫn thôi đi.
- Tới cũng tới rồi, ta chỉ ở bên ngoài không đút vào...
- Xí…
Tiêu Tương Nhi vội vàng xoay người, nâng ngón tay ngọc thon dài chọc vài cái vào ngực Hứa Bất Lệnh:
- Sao ngươi lại thế chứ? Nhìn đến ta lại đòi giải độc. Đã giải hơn năm mươi lần rồi, chỉ biết nghĩ cho mình mà không thèm nghĩ cho ta...
Gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, tạm thời dừng cái tay đang vén váy, tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Ta nghĩ mà, ăn hay ngủ cũng suy nghĩ...
Tiêu Tương Nhi nổi da gà giơ tay lại đẩy Hứa Bất Lệnh ra một chút:
- Đừng có nói năng ngọt xớt! Ta nói là ngươi không suy nghĩ cho ta. Lúc ta cứu ngươi là thấy trong lòng ngươi mang thiên hạ mới dùng mệnh đổi mệnh. Lúc ấy ta đã viết huyết thư cáo tế tổ tông, giải độc xong sẽ chết...
Hứa Bất Lệnh cười ôn hòa:
- Người lòng mang thiên hạ nhiều lắm. Bảo bảo thích ta mới giải độc cho ta, không liên quan gì đến những thứ đó.
Đối với cái này, Tiêu Tương Nhi đã không phủ nhận còn nhíu mày nói:
- Con người không thể đứng vững nếu thiếu đức tin. Nếu ta đã đốt huyết thư phát thề thì không thể coi như không có gì xảy ra. Tiêu Tương Nhi ta lại không phải phụ nhân ngu ngốc nơi phố phường gặp gỡ nam nhân mình thích là không màng gì cả...
- Yên tâm! Lần này ta mang ngươi về Giang Nam, bên Tiêu Gia ta sẽ liên hệ, bảo đảm tỷ tỷ ngươi không trách ngươi.
- Sao có thể, tỷ của ta không phải ngươi chưa từng nghe nói. ‘Nếu là nam nhi, sánh ngang quốc sĩ’, đầu óc thông minh không nói, tâm trí còn cứng hơn cả nam nhân. Chuyện dù lớn hay nhỏ cũng phải hoàn mỹ, cho dù chuyện gì cũng đều nghĩ đến ích lợi Tiêu Gia. Mà ta, trước không nói đến mấy thứ nhục nhã danh dự gia đình nọ kia, chỉ cần ở bên ngươi, đối với Tiêu Gia mà nói đã là một cây đao treo ở trên đỉnh đầu. Một khi bị Thánh Thượng phát hiện, tất nhiên ảnh hưởng đến địa vị Tiêu Gia ở trên triều đình. Nếu tỷ của ta biết ta còn sống, nói không chừng sẽ tự tay giết ta, làm chúng ta bốc hơi khỏi nhân gian miễn gây tai họa cho Tiêu Gia...
Nói tới đây, trong mắt Tiêu Tương Nhi hiện lên cô đơn:
- Lấy tính tình tỷ của ta, cho dù có âm thầm thương ta, vì suy nghĩ cho Tiêu Gia cũng làm được ra loại chuyện đại nghĩa diệt thân này... Còn không bằng ta cứ coi như chết rồi, miễn cho đến lúc đó làm tỷ tỷ áy náy cả đời... Đều tại cái đồ gây họa nhà ngươi...
- Tại ta! Tại ta...
Hứa Bất Lệnh yên tĩnh lắng nghe, thật ra những lời này đã nói rất nhiều lần rồi. Có đôi khi Tiêu Tương Nhi không muốn tâm phiền ý loạn thì sẽ chạy tới oán giận một lượt. Hứa Bất Lệnh nói gì cũng vô dụng, vào những lúc này cũng chỉ có thể nhắc lại lời cũ:
- Đến lúc đó ta đi nói với tỷ ngươi, chắc chắn nàng sẽ không trách ngươi. Còn nữa bây giờ nàng chết rồi thì chẳng phải hơn năm mươi lần giải độc trước tốn công vô ích à? Cứ đặt sang một bên đã, chờ giải độc xong lại nghĩ mấy thứ này.
Tiêu Tương Nhi đầy rối rắm, mang theo chút tức giận nhìn Hứa Bất Lệnh vài lần:
- Sao lại giải chậm thế chứ? Một năm qua đã hơn năm mươi lần rồi...
- Ừm... Nắm chặt thời gian nhé?
- Thời gian không đủ... Ngươi... ngươi đừng thật sự vào...
- Ha ha...
Ngoài cửa sổ mưa gió liên miên, phòng trong lại là tiếng sột soạt không dứt.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc Hứa Bất Lệnh đang trêu bảo bảo, bên vách tường bỗng nhiên bị gõ hai cái.
Cộc cộc…
Tiêu Tương Nhi đang đỏ mặt nhắm mắt bị dọa run lên, vội vàng khép vạt áo lại, lườm Hứa Bất Lệnh một cái rồi bò dậy vội vàng chạy ra cửa về phòng.
Hứa Bất Lệnh hơi thất vọng, một lần nữa dựa vào gối đầu. Hắn nghiêng tai nghe, lại hơi nhíu mày. Hình như Lục di không tỉnh mà...
Tiểu Dạ Oanh phụ trách canh gác ở cách vách, chờ Tiêu Tương Nhi đi rồi mới cất giọng nói:
- Công tử, mau đến xem, bên ngoài có người rời khỏi giang hồ. Ta trông một ngày mới chờ được một người.
???
Hứa Bất Lệnh bị phá hỏng chuyện tốt có chút khó hiểu. Hắn nhủ thầm một câu: Nha hoàn này không thể muốn...
Bài phường: 牌坊 là kiến trúc hình những cái cổng, tùy theo quy mô, những cái cổng này được hình thành với hai cột, bốn cột, sáu cột hay tám cột xếp thành hàng, trên đỉnh những cái cột này lại có bắc những xà ngang, trên các cột và xà đều có khắc những chữ đề mang tính chất kỉ niệm.