Thế Tử Thật Hung

Chương 398: Xuất môn nửa bước tức giang hồ

Chương Trước Chương Tiếp

Thời gian khoái tốc trôi nhanh, bất tri bất giác đã vào tháng chín cuối thu.

Trên Hoàng Hà nước sông cuộn trào, Hứa Bất Lệnh đi ra từ trên tầng đỉnh lâu thuyền, đứng trên ban công nhìn vào Phong Lăng Độ, nơi giao nhau giữa Vị Hà và Hoàng Hà, khẽ thở phào một hơi.

Đội xe xuất phát từ Túc Châu, dọc theo Hà Tây tẩu lang, một đường hướng thẳng về phía đông, sau đó lên thuyền ở Lan Châu, nhưng Hoàng Hà có một đoạn nằm trong cảnh nội Bắc Tề, không thể trực tiếp xuôi dòng đi xuống mà phải tiến vào nhánh Vị Hà, sau đó một đường lao nhanh về hướng đông nam, đi qua Trụy Long Loan bên ngoài Trường An Thành, rồi tiếp tục hướng đông hai trăm dặm mới đến được Phong Lăng Độ.

Thuyền đi ngày đêm không nghỉ, tốc độ nhanh hơn đường bộ rất nhiều, chỉ là hành trình trên đường tương đối buồn tẻ khô khan. Thuyền lớn như đầu móng tay, Hứa Bất Lệnh đi từ đầu đến đuôi chỉ mất mấy bước, cảnh sắc thấy nhiều liền cũng nhàm, đành chỉ biết ngẩn người nhìn tiểu nha hoàn bên cạnh.

Dạ Oanh là tiểu cô nương tương đối văn tĩnh, từ lúc cùng theo Hứa Bất Lệnh liền thích ứng dần, ngày ngày làm mấy chuyện như ấm giường, châm trà rót nước, những lúc còn lại đều an vị trong phòng, lật giở sách nhỏ chăm chú nghiên cứu, nàng hiểu được còn nhiều hơn cả Hứa Bất Lệnh, Hứa Bất Lệnh tự nhiên không tiện giả bộ cao nhân.

Lục phu nhân và Tiêu Tương Nhi từ nhỏ đều sống trong tường cao đại viện, sớm đã quen với nhịp độ cuộc sống thế này, trên thuyền ngày nào cũng thêu thùa giết thời gian, ngược lại không cảm thấy có gì phiền muộn.

Tiêu Tương Nhi tựa hồ biết nếu ở riêng một chỗ với Hứa Bất Lệnh thì sẽ gặp phải kết cục thế nào, từ sáng sớm đến tối một mực đợi ở bên người Lục phu nhân, chỉ khi nào thực sự nhàm chán chịu hết nổi mới đợi khi trời tối, len lén chạy tới ngoài cửa phòng Hứa Bất Lệnh đằng hắng một cái, sau đó trên thẻ gỗ lim sẽ nhiều thêm một nét, trước mắt đã là “Chính chính chính chính chính chính chính chính chính chính nhất, vừa vặn quá năm mươi lần.

Có lẽ là sợ sau khi đầy một trăm lần, không tự sát không tiện đối mặt nhìn người, trước mắt Tiêu Tương Nhi vô cùng khắc chế, không còn một đêm giải độc mấy lần, làm xong thường thường nằm gác đầu trên tay Hứa Bất Lệnh, ngẩn người nhìn lên trần nhà, không biết suy nghĩ những gì.

Hai ngày trước lúc đi qua Trường An Thành, vì không muốn chọc ra phiền toái không cần thiết, thuyền không cập bờ, nhân đêm tối trực tiếp vượt qua. Đương thời Lục phu nhân còn muốn đi ra xem xem, Tiêu Tương Nhi lại bị dọa không nhẹ, giấu mình trong phòng không dám ló đầu, Lục phu nhân chỉ phải đành thôi.

Trừ lần đó ra, những ngày trên thuyền không còn chuyện gì để kể cả, sau một tháng lặn lội bôn ba, cuối cùng cũng tới Phong Lăng Độ. Qua Phong Lăng Độ liền rời xa triều đình tiến vào giang hồ, nơi này tất nhiên phải đi một chuyến.

Tháng chín cuối thu đã có mấy phần lạnh lẽo, trên bến Phong Lăng, thuyền bè la liệt không thấy đâu là phần cuối, trên bến tàu lực phu kiệu phu lui tới không dứt, đâu đâu cũng có thể thấy được khách giang hồ cưỡi ngựa, trong đó không thiếu hiệp nữ phong thái hiên ngang đứng bên bờ sông đưa mắt nhìn ra cảnh sắc tráng lệ nơi xa.

Hứa Bất Lệnh phân phó một tiếng, Dạ Oanh chạy chậm đi xuống để thuyền bè ngừng đỗ trên bến.

Lục phu nhân và Tiêu Tương Nhi đi ra từ trong khoang, bởi vì đợi ở trên thuyền quá lâu, thuyền vừa cập bờ liền dẫn theo hai nha hoàn chạy xuống, một đống môn khách đi theo hộ vệ an toàn.

Hứa Bất Lệnh treo trường kiếm bên hông, cùng Dạ Oanh dắt ngựa xuống thuyền, đi tới Phong Lăng độ trấn cách bờ hai dặm.

Dạ Oanh từ nhỏ lớn lên trong vương phủ, ngay cả Túc Châu Thành đều không đi ra mấy lần, lần đầu tiên xa nhà, tự nhiên có chút kích động, sau khi xuống thuyền liền nắm dây cương đi ở bên người Hứa Bất Lệnh, chăm chú nói:

- Từ tiền triều đến triều ta, đô thành một mực đặt ở Trường An, phụ cận kinh thành, triều đình quản hạt cực nghiêm, người giang hồ không dám quá mức phô trương, lâu dần, Phong Lăng Độ liền thành phân giới tuyến giữa giang hồ với triều đình, đi ra Phong Lăng Độ liền có thể thẳng lưng đi đường, tiến vào Phong Lăng Độ liền phải an phận thủ thường, đến sau có kẻ lắm chuyện, tu kiến một bài phường cực lớn ở chính giữa Phong Lăng độ trấn, lấy tên là “Quỷ Môn Quan, người tuổi trẻ trên giang hồ đi qua một chuyến ý là xuất sơn, già rồi quay về, đi qua liền có ý chậu vàng rửa tay...

Hứa Bất Lệnh tay cầm quạt xếp cốt ngọc Lục phu nhân đưa cho, ăn vận như công tử bình thường, nhẹ giọng nói:

- Người giang hồ khắp nơi đều có, nhưng có thể thuận phong thuận thủy an nhàn sống hết một đời chỉ là phượng mao lân giác, quá nửa đều là một thân thương bệnh hoặc thê ly tử tán, có thể đi xong một chuyến giang hồ, đúng là vòng một lượt qua Quỷ Môn Quan, lấy tên “Quỷ Môn quan cũng tính là có ý cáo giới hậu nhân...

Dạ Oanh nghĩ nghĩ liềnkhông khỏi cảm thán:

- Công tử nói có lý, vậy người tu kiến Quỷ Môn Quan chắc phải là nhân vật nào đó rất lợi hại. Chúng ta cũng đi qua một chuyến?

- Ngồi thuyền quá lâu, Lục di và Tương Nhi tỷ chịu không nổi, nghỉ lại ở Phong Lăng độ trấn một ngày, thuận tiện tới bài phường kia xem xem, có dịp tự nhiên phải đi một chuyến.

Dạ Oanh thoáng ngập ngừng, ngước mắt nhìn lên, chân thành nói:

- Ta thấy trên kỳ văn dị chí viết, đi qua Quỷ Môn Quan liền là người giang hồ, còn sống là bản sự, chết rồi đừng trách ai, hơn nữa vào giang hồ liền không đường lui, lui về, kết cục đều rất thảm.

Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười nhẹ, giơ quạt xếp khẽ vỗ lên đầu Dạ Oanh:

- Đường là do người đi, không liên quan gì tới giang hồ hay không giang hồ cả, không thể thẳng tiến không lùi đi đến cuối cùng, giữa đường nhảy tới nhảy lui, không quản đi đường nào, kết cục đều sẽ rất thảm.

Dạ Oanh xoa xoa trán, lấy ra sách nhỏ từ trong ngực, chăm chú ghi lại:

- Công tử nói, phải một đường đi đến hắc...

Hứa Bất Lệnh không khỏi đành chịu:

- Là đi đến cùng, không phải đi đến hắc, mắt thấy đi không thông còn cứ đi, thế chẳng phải đứa ngu.

- À... Khác nhau chỗ nào?

- Tỷ dụ như khoa cử, cố gắng bỏ công học hành gian khổ, thẳng đến thi đậu mới thôi, đấy gọi là đi đến cùng. Còn trường sinh bất lão, bạch nhật phi thăng …gì đó, có cố gắng nỗ lực đến mấy, sau cùng đều sẽ đụng đến đầu rơi máu chảy, đấy gọi chấp mê bất ngộ một đường đi đến hắc. Đầu tiên phải tự biết mình, tiếp theo là đặt ra mục tiêu không vượt quá năng lực bản thân, sau đó mới kiên trì bền bỉ thẳng tiến không lùi...

Dạ Oanh khe khẽ gật đầu:

- Hiểu rồi, tỷ như nói ta muốn làm hoàng đế, chính là chấp mê bất ngộ sẽ đi đến hắc, công tử muốn làm hoàng đế, liền...

Ba …

Hứa Bất Lệnh giơ quạt xếp vỗ nhẹ lên trán Dạ Oanh, gật gật đầu nói:

- Không sai không sai, ngộ tính rất tốt.

Chủ tớ vừa đi đường vừa nói chuyện phiếm, chớp mắt đã tiến vào Phong Lăng độ trấn tấp nập người tới kẻ lui.

Mùa thu là lúc về quê chuẩn bị ăn tết, Phong Lăng Độ lại là địa điểm nam lai bắc vãng tất phải qua, lúc này trên thị trấn không thiếu khách giang hồ, bách tính, thư sinh, thương lữ …, quy mô không thua gì xuân vận hậu thế cả.

Lục phu nhân và Tiêu Tương Nhi không thích chen chúc trong đám đông, thế là bèn đi dạo bên bờ Hoàng Hà, đợi buổi tối ít người mới tiến vào thị trấn.

Hứa Bất Lệnh hộ lên tiểu Dạ Oanh, chen chúc hành tẩu trên đường cái, đi tới chính giữa ngã tư đường.

Thân là một trong những thánh địa giang hồ, quảng trường trong trấn tụ đầy người giang hồ, một tòa bài phường bằng đá sừng sững ở trung tâm thị trấn, trên đó khắc ba chữ lớn:

Quỷ Môn Quan

Trên trụ đá hai bên bài phường còn khắc tám chữ “Chết sống có số, phú quý tại trời, thoạt nhìn rất có phong thái giang hồ.

Trên quảng trường đứng vô số khách giang hồ trẻ tuổi từ các nơi chạy đến, nam nữ đều có, dưới sự giám sát của người già trên trấn, chính đang đứng xếp hàng bước qua phía dưới bài phường, đi tới từ phía đối diện lại không có một ai.

Hứa Bất Lệnh cũng không có ý làm đặc quyền, sánh vai cùng tiểu Dạ Danh, đứng sau một đám khách giang hồ hình thù kỳ quái, đợi gần một canh giờ mới đi đến dưới Quỷ Môn Quan, ngẩng đầu nhìn bài phường một cái, đội ngũ dài ngoằng phía sau liền đã thúc giục:

- Nhanh lên nhanh lên...

- Còn bao nhiêu người xếp hàng chờ...

Dạ Oanh nhíu mày, định quay đầu thu thập đám khách giang hồ không biết trời cao đất rộng này, Hứa Bất Lệnh lại đưa tay ngăn cản, bước lên trước nửa bước, một chân dẫm lên phía đối diện bài phường.

Dạ Oanh thấy thế, cũng chăm chú cùng theo đến đầu bên kia Quỷ Môn Quan:

- Công tử, giờ chúng ta chính là người giang hồ?

Hứa Bất Lệnh nhún nhún vai:

- Theo lý thuyết thì đúng vậy, một chút cảm giác nghi thức đều không có, được rồi, trước tìm nơi ở trọ cái đã.

Nói xong liền đi tới khách sạn bên đường.

Dạ Oanh cũng cảm thấy khá là thất vọng, quay người chạy chậm đuổi theo...

------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)