Thế Tử Thật Hung

Chương 397: Nhạc dương lâu

Chương Trước Chương Tiếp

Quân Sơn bảy mươi hai phong, tám trăm dặm Động Đình Hồ.

Quân Sơn Đảo thân từng là thánh địa giang hồ của vùng Kinh Sở, lại nằm ở Trung Nguyên, thanh danh trong thiên hạ viễn siêu các nơi khác, ngay cả Võ Đang Sơn cũng ở đất Sở đều hơi kém một bậc.

Tùy theo Thiết Ưng Liệp Lộc và Quân Sơn Đảo Tào gia phong kiếm vào hộp, danh khí Động Đình Hồ rụt nhỏ phần nhỏ, song vẫn là nơi khách giang hồ du lịch thiên hạ tất phải đi qua, ven bờ Động Đình Hồ, người giang hồ mang theo đao kiếm chen vai nói gót mà đi, mãi nghệ, bán tranh, đoán mệnh thậm chí là thuyền nương trang điểm lòe loẹt, thoạt nhìn ai nấy đều giống như người bình thường, nhưng trong đó ẩn giấu bao nhiêu lão vương bát, cái đó chỉ trời mới biết.

- Nhanh nhanh nhanh...

- Đệ nhất mỹ nhân, nhanh đi xem...

Sắp đến trung thu, chính vào thời điểm con cua béo tốt nhất, xung quanh Nhạc Dương Lâu cách qua bờ hồ, xa xa tương vọng với Quân Sơn Đảo sớm đã kín người hết chỗ.

Vô số hiệp khách trẻ tuổi và công tử nhà giàu trong vùng Nhạc Dương chen lấn chạy đến dưới thiên cổ danh lâu, ngắm nhìn đài cao trên lầu.

Trên đài, thuyết thư tiên sinh đứng đó, trong tay cầm một bức tranh, chính đang miệng lưỡi lưu loát đánh quảng cáo:

- ... Đông gia chúng ta chính là bạn vong niên với họa thánh Từ Đan Thanh, năm đó từng uống rượu phẩm cua trong lầu này, ăn cua cũng có đại học vấn, phải phối với mười năm Hạnh Hoa Nhưỡng ở Lâm Ký tửu phường đầu phố, tư vị kia...

- Ăn ăn ăn, ngươi mau nói chuyện chính đi...

- Lần sau nhất định...

Trên phố dài ven hồ rộ lên tiếng huyên náo, ai nấy đều thúc giục.

Phía sau đám đông, hai thớt ngựa dừng ở cạnh gốc liễu ven hồ, Ninh Ngọc Hợp đội mũ rộng vành, thoáng khẽ giương mắt lên, chăm chú nhìn khung cảnh náo nhiệt dưới Nhạc Dương Lâu.

Chúc Mãn Chi nuốt ngụm nước bọt, rất là bực bội với đám hán tử giang hồ ồn ào huyên náo kia, mũi chân kiễng lên thì thầm:

- Để hắn nói tiếp chứ, mỹ nhân thì có gì đáng xem, làm sao ngon được bằng con cua...

Ninh Ngọc Hợp lắc đầu cười nhẹ:

- Thuyết thư tiên sinh thu bạc, những chỗ hắn nói đều chẳng ra làm sao, vừa đắt lại vừa không chính tông, ta biết một nhà lão điếm, đợi lát nữa mang ngươi tới thưởng thức.

Chúc Mãn Chi hì hì cười nói:

- Đại Ninh tỷ là người xuất gia không ăn thức ăn mặn, ta ăn một mình cũng mất vui, chỉ là muốn ghi nhớ lời của thuyết thư tiên sinh, sau này gặp lại Hứa công tử nói cho hắn nghe, Hứa công tử nhất định sẽ thèm.

- Lệnh Nhi tựa hồ không tham ăn...

- Ai nói, lần đầu tiên ta và Hứa công tử xuất môn, mời hắn ăn lẩu dê, hắn ăn rất sướng khoái, còn có trong hầm ngầm lần trước, hắn cướp dưa hấu của ta, hừ hừ...

Nói đến chỗ này, Chúc Mãn Chi lại nhíu mày, không khỏi có chút nhớ Hứa Bất Lệnh :

- Đại Ninh tỷ, Tiểu Ninh rốt cục đi đâu? Đã tìm nửa tháng, ta còn muốn dẫn Tiểu Ninh đi Túc Châu dạo chơi, qua mùa đông liền không thấy được biển hoa...

Ninh Ngọc Hợp khẽ thở dài một tiếng:

- Đã phóng ra tin tức nghe ngóng, nhưng mãi vẫn chưa ai thấy qua Thanh Dạ. Tìm tiếp vậy, nếu còn không được thì tìm người nào đó đánh một trận, náo ra chút hỗn loạn, tiếng gió truyền đi, Thanh Dạ nghe được tự nhiên sẽ tìm tới...

Chính đang trò chuyện, thuyết thư lang bên ngoài Nhạc Dương Lâu rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm, đi đến trước đài trịnh trọng giơ lên họa quyển:

- ... Mấy ngày trước Từ Đan Thanh tới trong phủ làm khách, uống hết ba hũ rượu ngon với đông gia chúng ta, nổi hứng lên, lấy ra một bộ mặc bảo...

Chúc Mãn Chi khoanh tay trước ngực, hiếu kỳ nói:

- Không lẽ lại là “Chiêu Hồng nhất mỹ?

Ninh Ngọc Hợp lắc đầu:

- Chắc là Thanh Dạ.

- Ta cũng cảm thấy thế.

Chúc Mãn Chi đang định mở miệng dông dài mấy câu, chợt thấy thuyết thư tiên sinh trên đài cao mở ra họa quyển, lộ ra một bức mỹ nhân đồ mới vừa được vẽ.

Thủy mặc đan thanh phác hoạ ra một mảnh cát vàng, lạc đà trắng đứng trên cồn cát, lưu lại một chuỗi dấu chân, trên lưng lạc đà là một nữ tử đang ngồi, toàn thân bọc váy lụa, chỉ có thể thấy được vóc dáng cao gầy, váy lụa và khăn che đầu phất phới trong gió, đôi mắt mê người nhìn về hoàng hôn phương xa, tựa như một đóa hoa kiều diễm nở rộ giữa vạn dặm hoang mạc, mang đến một phen phong tình khác lạ.

- Hoa …

- Đó là ai...

- Đây là chỗ nào...

Đám hiệp khách tuổi trẻ và công tử nhà giàu dưới đài bỗng chốc ồ lên, chăm chú thưởng thức phong thái của vị thứ nhất trong “Chiêu Hồng bát khôi, rốt cuộc đây chính là chủ đề sẽ còn được thảo luận tận mấy chục năm sau.

Chúc Mãn Chi kiễng chân lên ngắm nhìn nơi xa hồi lâu, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc:

- Nữ nhân này là ai? Vẽ chẳng giống Tiểu Ninh gì cả. Ngược lại hơi giống... Hình như... Khá quen...

Ninh Ngọc Hợp cũng nhíu mày nhìn ngắm hồi lâu, nghiêng nghiêng đầu nói:

- Nhìn qua không giống nữ tử Trung Nguyên, Từ Đan Thanh chạy đi Tây Vực lúc nào?

Nghe được lời này, Chúc Mãn Chi đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì:

- À! Ta biết rồi, là Chung Ly tiểu hồ ly, ta từng gặp qua một lần ở Trường An...

Ninh Ngọc Hợp chớp chớp mắt:

- Là bằng hữu của Thanh Dạ?

- Đúng vậy, vận khí tốt thật.

Chúc Mãn Chi có chút ghen tị ngắm nhìn một lúc, trong mắt thoáng hiện vẻ không phục.

Ninh Ngọc Hợp nhấp môi cười nhẹ, lại không nhiều lời, xem hết náo nhiệt liền dẫn Chúc Mãn Chi rời khỏi Nhạc Dương Lầu.

Bên ngoài Nhạc Dương Lâu vẫn cứ tiếng người sôi đỉnh, không ai để ý tới tiền nhiệm đệ nhất mỹ nhân yên ắng rời đi.

Mà trên đỉnh cao ốc, bên cửa sổ một gian sương phòng, nam tử lưng đeo kiếm sắt không mang vỏ, nét mặt treo lên mấy phần mỉm cười, nhìn xuống Ninh Ngọc Hợp dắt ngựa đi tới và tiểu cô nương đang líu ríu nói chuyện trên phố dài.

Trong gian phòng rất an tĩnh, một lão đầu tóc trắng ngồi bên bàn trà án, an tĩnh đọc tín kiện, bịt tai không nghe nhốn nháo bên dưới.

Thùng thùng …

Lát sau, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, cửa đẩy ra, Thường Thị Kiếm mới từ Hắc Thành quất roi thúc ngựa chạy tới, sắc mặt hơi có vẻ câu cẩn, đóng cửa lại, sau đó đưa tay thi lễ nói:

- Bùi tiên sinh, Chúc đại hiệp.

Bùi tiên sinh nhướng mắt lên, thần sắc bình thản, nhẹ giọng nói:

- Ngồi đi.

Thường Thị Kiếm an vị trong lòng, chỉnh lý ngôn từ một phen rồi mở lời:

- Viên ngọc bội của Bắc Tề Tả Thân Vương kia, đoán rằng Bùi tiên sinh đã nghe được tin tức, không phải ta làm việc bất lợi...

Bùi tiên sinh giơ tay lên, lắc đầu nói:

- Hứa Bất Lệnh đã giải Tỏa Long Cổ, ngươi không cầm về được ngọc bội là điều đương nhiên, không cần tự trách.

Thường Thị Kiếm thở dài:

- Bốn kiện ngọc khí thiếu một thứ cũng không được, theo như ngày đó thì thấy, muốn đoạt ngọc bội từ trong tay Hứa Bất Lệnh, sợ rằng phải cần lâu chủ hoặc Chúc đại hiệp ra tay...

Đương đại Kiếm Thánh Chúc Lục đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn con gái đi xa, khẽ nghiêng đầu liếc mắt nói:

- Ta và Hứa Bất Lệnh không ân oán, không tiện ra tay.

Thường Thị Kiếm nghẹn lời, gật đầu cười, không nói gì thêm.

Bùi tiên sinh thả xuống tín kiện, chăm chú suy tư:

- Việc này không tranh ở một sớm một chiều, trước cứ đặt tạm ngọc bội trong tay Hứa Bất Lệnh, ngày sau có cơ hội lại cầm về cũng không muộn, trước đi xuống nghỉ ngơi, giải quyết xong chuyện Tào gia rồi tính.

Thường Thị Kiếm chăm chú gật đầu, đứng dậy lần nữa thi lễ với hai vị tiền bối Đả Ưng Lâu, sau đó yên ắng lui ra bên ngoài.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)