Thế Tử Thật Hung

Chương 396: Kiếm chỉ trung nguyên

Chương Trước Chương Tiếp

Sáng sớm mấy ngày sau, bên ngoài Túc Vương phủ, đầu người tuôn động, xe ngựa sớm đã được chất đầy đồ.

Bởi vì lần trước Hứa Bất Lệnh bị phục kích qua một lần, lần này không tiếp tục mang theo hạ nhân bình thường, hộ vệ cũng chỉ lác đác hơn mười người, đều là môn khách có chút phân lượng trong vương phủ. Vì không dẫn lên phiền toái không cần thiết, đội ngũ cũng không gióng trống khua chiêng hưng sư động chúng, chỉ dẫn theo một ít nha hoàn hầu hạ sinh hoạt thường ngày, cải trang thành thương thuyền lẳng lặng mà đi.

Trong từ đường Hứa gia ở ngay mặt sau chính điện vương phủ, Hứa Bất Lệnh khoác một thân áo bào trắng, đứng trang nghiêm trước mấy tấm linh vị, cung kính thắp hương.

Lão Tiêu chống quải trượng đứng ở bên cạnh, trên mặt mang theo mấy phần đáng tiếc:

- Trước kia trên giang hồ trêu chọc quá nhiều người, giờ lớn tuổi rồi đúng thật không dám đi, bằng không nhất định phải bồi cùng tiểu vương gia một chuyến.

Hứa Bất Lệnh thắp hương xong, đảo mắt nhìn giá binh khí xung quanh:

- Yên tâm, trên đường gặp được cô bản, khẳng định sẽ vơ vét về cho ngươi.

Lão Tiêu bật cười ha hả, bộ dạng kiểu “vẫn là tiểu vương gia hiểu ta, đi đến trước mặt quét một lượt nói:

- Lần này ra ngoài, định mang binh khí gì?

Hứa Bất Lệnh nhìn đống thần binh lợi khí chất đầy sảnh, kỳ thật cũng hơi có chút khó mà lựa chọn:

- Ngài đề cử mấy món?

Lão Tiêu suy xét một phen, sau đó đi tới trước giá binh khí:

- Đao chính là bá chủ trong binh khí, trên tay khách giang hồ không thể không có đao, hàng trước này quá dài quá nặng, là binh khí dùng trên chiến trận, không thích hợp mang đi đường. Thanh “Túy Trúc Đao đây chính là danh tượng tiền triều rèn đúc, không có điển cố gì cả, cần một đao khách thành danh khai phong cho nó, ta cảm thấy tiểu vương gia rất phù hợp.

Hứa Bất Lệnh tiến lên trước một bước, từ trong tay lão Tiêu tiếp lấy Túy Trúc Đao … vỏ đao làm bằng trúc xanh, dài ba xích nặng bốn cân, bấm tay gảy nhẹ, đao xuất một tấc, có thể thấy được trên thân đao có khắc đường vân hình cây trúc, hàn mang bức người.

Hứa Bất Lệnh cầm lên trong tay ước lượng một phen, thu đao vào vỏ, khe khẽ gật đầu.

Lão Tiêu quét qua một vòng, lại cầm lên trường sóc Thủy Long Ngâm:

- Cái này kết hợp với Chiếu Đảm Kiếm của tiểu vương gia nữa là đủ, kỳ thật lấy thân thủ tiểu vương gia, cầm thái đao cũng vẫn đuổi theo chém người như thường.

Đối với điều này, Hứa Bất Lệnh lại cũng không phủ nhận, thu hồi trường sóc khắc hình rồng, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài:

- Dạ Oanh, đi vào.

- Vâng.

Dạ Oanh đứng chờ ngoài từ đường, nghe tiếng vội bước nhanh chạy vào, tới bên cạnh Hứa Bất Lệnh chờ nghe phân phó.

Mấy ngày nay Dạ Oanh một mực ở trong đình viện Hứa Bất Lệnh, đây đó sớm đã thân quen không ít, chút câu cẩn trước kia cũng không còn, lúc này khoác một thân váy dài sát người màu xanh nhạt, hộ oản bằng da thắt lấy ống tay áo, đầu tóc buộc thành bím xõa ra sau, thoạt nhìn anh khí đủ mười.

Tuy Dạ Oanh không hoàn toàn tính là nha hoàn, nhưng nữ nhi thường thường không được tiến vào từ đường, lúc này lần đầu tiên đi vào, tròng mắt mở to nhìn một đống binh khí danh quý chất đầy đại sảnh, tựa hồ đang phân biệt xem thứ nào từng gặp qua trong sách.

Hứa Bất Lệnh rất thích tiểu thư ký có thể cán sự này, hất cằm nói:

- Hình như ngươi chưa có binh khí tùy thân, xuất môn tại ngoại không tiện, chọn một kiện thuận tay dùng trước đi.

Dạ Oanh là nha hoàn của Hứa Bất Lệnh, cầm kiện binh khí từ chỗ chủ tử là điều hiển nhiên, cũng không cự tuyệt, quét nhìn một vòng, sau đó liền chạy chậm đến trước một giá binh khí, giơ ngón tay mảnh khảnh lên, chỉ vào Lang Nha Bổng trên đó:

- Công tử, thứ này được không?

- Ách...

Mặt Hứa Bất Lệnh đen lại.

Lão Tiêu vuốt ve quải trượng:

- Chiếc “Hàng Long Xử này có chút lai lịch, chẳng qua một cô nương như ngươi, cầm thứ này hành tẩu giang hồ, chẳng phải khiến người cười chết, đổi cái khác.

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu:

- Đúng vậy, đổi cái nào dễ nhìn chút.

Dạ Oanh không khỏi có chút thất vọng, lưu luyến không rời nhìn Lang Nha Bổng một cái, lại hướng đến chùy đồng bát giác nặng chừng bốn mươi cân ở gần đó.

Hứa Bất Lệnh vuốt vuốt đầu trán, đi đến trước mặt, cầm lấy một thanh bảo kiếm đưa cho nàng:

- Đã bảo thể trạng ngươi mảnh khảnh, không thích hợp đi con đường cương mãnh bá đạo, dùng cái này.

Hai tay Dạ Oanh giơ lên tiếp lấy trường kiếm, ôm vào trong ngực khẽ gật đầu:

- Được rồi.

Mặc dù biểu tình rất nghiêm túc, Hứa Bất Lệnh lại vẫn có thể cảm giác ra được nha đầu này có vẻ không cao hứng, nhưng hắn không thể mang theo một tiểu nha hoàn tay cầm Lang Nha Bổng đi ra ngoài lắc lư được, bèn cũng không tiếp tục nhiều lời, cứ thế dẫn theo Dạ Oanh đi ra vương phủ.

Đầu bên kia, trong hậu trạch vương phủ, nha hoàn cùng theo sớm đã chuẩn bị xuất phát, xách theo hành lý đứng chờ nơi hành lang.

Trong khuê phòng, Lục phu nhân thân khoác váy dài xanh nhạt, ngồi trên nhuyễn sạp, nhìn đệm chăn nhu thành một đoàn, khá là bực bội đưa tay lắc lắc:

- Đừng ngủ nữa, mặt trời lên đến đít rồi, hôm nay xuất phát, chẳng lẽ ngươi quên rồi? Mọi người đều đang ở bên ngoài chờ ngươi…

- Ừ …. lại ngủ thêm chút...

Trong đệm chăn, từ đầu tới chân Tiêu Tương Nhi đều được quấn kín mít, bao bọc bản thân thành một con sâu róm, cứ thế không chịu rời giường.

Lục phu nhân hết cách, đưa tay vỗ vỗ lên người nàng:

- Tương Nhi, ngươi còn không chịu dậy, ta gọi nha hoàn vào cứ thế này khiêng ngươi đi ra.

Tiêu Tương Nhi quay tới quay lui một lúc, có chút bực bội xốc đệm chăn lên, lộ ra đầu tóc rối bù, trên mặt đầy vẻ không tình nguyện:

- Đi thật à? Hay là các ngươi cứ đi đi, ta ở lại đợi trong Túc Châu Thành là được rồi...

Lục phu nhân bắt lấy tay Tiêu Tương Nhi, dùng sức kéo nàng dậy:

- Chuyện này sớm đã xác định từ trước, đồ đạc cũng dọn sẵn, giờ ngươi không đi sao được? Mau dậy, lên đường...

Trên mặt Tiêu Tương Nhi hiện rõ vẻ xoắn xít:

- Ngươi còn nói lên đường? Ta giải độc cho Hứa Bất Lệnh, đây vốn là chuyện không hợp lễ pháp, cô nhục môn phong, làm gì còn mặt mũi đi về? Đi về nói không chừng liền thật lên đường, ngươi để ta nghĩ nghĩ cái đã.

Khí lực Lục phu nhân không lớn, đúng thật kéo không nổi Tiêu Tương Nhi, lập tức đưa tay chống eo, bực bội gắt:

- Đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, ngươi muốn tiếp tục sống cho tốt, kiểu gì cũng phải đi về nói rõ ràng chuyện này, không thể ngày ngày trốn trốn tránh tránh mãi được? Có ta và Lệnh Nhi đi cùng, tỷ tỷ sẽ không làm khó ngươi, nếu nàng làm khó dễ ngươi, ta liền để Lệnh Nhi cưới nàng về, ngày ngày xử lý nàng...

- Phi …

Tiêu Tương Nhi nhấp hé môi, nàng vốn chỉ định về nhà nói thẳng mọi chuyện, nếu trong nhà không chịu chấp nhận liền lấy chết minh ý, mấy ngày qua một mực ôm theo ý niệm này. Nhưng thật đến lúc lên đường, tự nhiên mà vậy liền có chút hoảng. Vừa nghĩ tới bộ dạng của tỷ tỷ tâm tư hơn người lại lãnh khốc nghiêm khắc kia khi phát hiện nàng làm ra loại chuyện hoang đường như thế, Tiêu Tương Nhi lập tức cảm thấy không rét mà run, làm sao còn lá gan đi về.

- Đi đi, không lát nữa Lệnh Nhi lại phải sốt ruột chờ.

Lục phu nhân cầm váy tới, đặt ở trên tay Tiêu Tương Nhi, lại mở ngăn tủ ra, chỉ chỉ rương nhỏ:

- Thứ này có cần mang theo không?

- Ai...

Tiêu Tương Nhi tâm loạn như ma, cam chịu số phận vỗ vỗ đệm chăn, tiếp đó lại bắt đầu trầm mặc.

Lát sau, Lục phu nhân mỉm cười nhẹ nhàng đi ra cửa chính vương phủ, cáo biệt Túc Vương một tiếng, leo lên xe ngựa.

Tiêu Tương Nhi khoác váy đỏ chót, dẫn theo Xảo Nga vùi đầu chạy chậm, lúc đi qua Hứa Bất Lệnh còn trừng mắt liếc một cái.

Hứa Bất Lệnh đặt binh khí lên xe, có vẻ vô tội trải tay nhún vai, không hiểu nổi tại sao bảo bảo tối qua còn tình chàng ý thiếp, sao lúc này lại đột nhiên tức giận với mình.

Hơi chút suy tư mà vẫn không nghĩ thông, Hứa Bất Lệnh liền cũng vứt chuyện này sang một bên, xoay người nhìn về phía Túc Vương, giơ tay làm lễ cáo biệt:

- Ta đi, phụ vương bảo trọng.

Hứa Du khoác mãng bào, đứng dưới bài phường bát giác trên thạch đạo, giơ tay nói:

- Đi đi, không cần gấp gáp trở về, để uẩn Tiêu gia đặt ở chỗ này, nếu có thể lấy về Tiêu đại tiểu thư là tốt nhất, không lấy về được thì cũng không cần cưỡng cầu.

- Phụ vương cứ yên tâm.

Hứa Bất Lệnh cũng không nhiều lời, xoay người trở mình lên ngựa.

Dạ Oanh giữa eo treo lên trường kiếm, cũng cưỡi một con ngựa trắng, đi ở bên người Hứa Bất Lệnh, chăm chú giơ lên roi ngựa hướng về phía đội ngũ đang di chuyển:

- Lên đường, đi Giang Nam.

Dứt lời, liệt mã hí dài, hướng thẳng đến Trung Nguyên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)