Thế Tử Thật Hung

Chương 395: Có một số thứ.

Chương Trước Chương Tiếp

Trong lòng yên tĩnh không một tiếng động, Dạ Oanh nằm nghiêng trên gối đầu, không nhúc nhích tí nào, nàng và Hứa Bất Lệnh bốn mắt nhìn nhau, không có nửa điểm khiếp đảm hay câu cẩn, chăm chú đáp nói:

- Cha mẹ ta là môn khách vương phủ, mười năm trước ra ngoài làm việc lúc diễn ra Thiết Ưng Liệp Lộc. Ta sinh ra ở vương phủ, là do Đinh Hương ma ma nuôi lớn, bình thường không làm gì cả, chỉ ở trong thư lâu đọc sách viết chữ, cùng theo các thúc bá tập võ... Lúc bé có gặp qua công tử, những bí tịch võ công mà công tử xem đều là ta bò lên thư lâu tìm.

Vương phủ rất lớn, trong trong ngoài ngoài hơn nghìn người, môn khách và người nhà phải đến trên trăm. Lúc còn nhỏ Hứa Bất Lệnh đầu óc khá ngu, chắc chắn không nhớ được tất cả mọi người trong phủ, đối với tiểu cô nương này lại càng không ấn tượng.

- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

- Mười lăm.

Hứa Bất Lệnh gật gật đầu, khẽ cười nói:

- Ta không cần hầu hạ gì cả, sau này ngươi cứ tiếp tục đọc sách viết chữ, muốn xem sách gì thì nói với ta một tiếng là được, không hiểu cũng có thể hỏi ta.

- Sách trong thư lâu đều xem hết, không cần đọc nữa.

- Xem hết rồi? Thư lâu trong vương phủ không chỉ có mỗi bí tịch võ công, còn có các loại tổ tịch vơ vét được từ tiền triều Đại Tề lúc công phá Trường An, kỳ văn dị chí các nơi trong một giáp gần đây, đừng nói ngươi chỉ xem mỗi bí tịch võ công thôi đấy?

Dạ Oanh ngại ngùng cười khẽ:

- Ta từ nhỏ liền ở trong thư lâu, sau khi cha mẹ qua đời, Đinh Hương ma ma cũng không bố trí việc gì, ngày ngày không có chuyện để làm, liền đợi trong thư lâu đọc sách, đều xem hết cả.

- Đọc sách phải đọc hiểu, quét qua một lần không tính...

- Ta từ nhỏ đã có thể đọc qua không quen, xem một lần từ từ nghiền ngẫm liền hiểu.

Hứa Bất Lệnh bán tín bán nghi, nghĩ nghĩ rồi hỏi:

- Đại đức bất quan, đại đạo bất khí, hai câu tiếp sau là gì?

Dạ Oanh đáp không cần nghĩ ngợi:

- Đại tín bất hẹn, đại thì bất tề.

Trong mắt Hứa Bất Lệnh hiện ra mấy phần tán thưởng, tiếp tục nói:

- Khẩu quyết “Kim Long Hợp Khẩu và “Thất Tinh Chưởng trong Thông Bối Quyền Kỳ gia là thế nào?

Dạ Oanh vẫn đáp không có nửa điểm ngập ngừng:

- Kim long xuất thủy thế pháp cuồng, diêu đầu bãi vĩ bả khẩu trương, khi thân tiến bộ hành như lãng, âm dương hai vật bôn trung ương. Thất Tinh chưởng pháp thủ thế huyền, tiến công thối thủ phi đẳng nhàn, song thủ sáp hoa tàng biến hóa, tả cố hữu phán thượng hạ liên.

- Yếu điểm là cái gì?

- Mũi tay, mũi chân, chóp mũi thành một tuyến.

- Yên tỏa trì đường liễu, đối tiếp vế dưới.

- ...

Dạ Oanh tất nhiên bị thiên cổ danh liên này làm khó, tử tế nghĩ nửa ngày, bàn tay thò ra từ trong chăn gãi gãi đầu tóc một cái, len lén ngước mắt nhìn lên Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh ngấm ngầm thở phào một hơi, làm ra bộ dáng trưởng giả nói:

- Biển học vô bờ, sách sao mà đọc hết được, tuổi còn trẻ, nhất định không thể nôn nóng tự phụ.

- Ừm...

Dạ Oanh nhẹ giọng nói:

- Công tử, ta không biết đối câu đối, chỉ nhớ kỹ thứ ghi trong sách, đại bộ phận đều không hiểu.

Hứa Bất Lệnh cười khẽ:

- Ngươi còn nhỏ, không vội, đợi lớn lên tự nhiên sẽ hiểu.

Dạ Oanh khẽ gật đầu, nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, hơi có chút do dự nói:

- Ban ngày công tử nói ta không thích hợp tập võ, nhưng nhạc thúc nói ta căn cốt tốt... Võ nghệ công tử lợi hại hơn Nhạc thúc, xem chừng lời công tử nói sẽ chuẩn hơn chút...

Ngữ điệu rất cung kính, chỉ là vẻ không phục trong đó lại vẫn nghe được rõ ràng.

Hứa Bất Lệnh nghĩ nghĩ, đưa tay luồn vào trong đệm chăn, cầm tay Dạ Oanh lôi ra, bắt lấy cổ tay cảm giác một phen, sau đó lại buông ra, đứng dậy đi đến cuối giường, cầm bàn chân Dạ Oanh bóp mấy cái.

Thân hình Dạ Oanh rất mảnh khảnh, mắt cá chân trắng mềm nhẵn nhụi, chân nhỏ còn không dài bằng cánh tay Hứa Bất Lệnh, mềm mại không xương, cảm giác mát lạnh rất không sai.

Dạ Oanh nằm nghiêng, thần tình không chút biến hóa, cơ bắp thả lỏng, nghiêm túc nhìn Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh cầm bàn chân lên tử tế nghiên cứu chừng hai khắc đồng hồ, niết đến đỏ bừng mới nói khẽ:

- Xương cốt quá mảnh khảnh, võ phu mượn lực từ mặt đất, phát lực từ mũi chân, tầng tầng súc lực, truyền thẳng đến bàn tay, một quyền đi ra mới có thể khai sơn chấn thạch. Xương cốt mảnh khảnh rất khó gánh chịu cự lực, khí lực trời sinh hạn chế, quá tráng kiện lại tất sẽ vụng về, trời sinh hạn chế tốc độ. Ngươi học loại công phu tứ lạng bạt thiên cân như Thái Cực thì còn được, chứ nếu học Bát Cực, một quyền đi ra khả năng sẽ đả thương chính mình trước.

Hứa Bất Lệnh nói xong liền thả bàn chân xuống, ngồi lại ngay ngắn trên ghế, giơ bàn tay lên:

- Ngươi đánh ta một quyền thử xem.

Dạ Oanh vén chăn, đứng thẳng người lên, siết nắm đấm bày ra quyền giá, chăm chú nói:

- Công tử thật để ta đánh?

Hứa Bất Lệnh nhìn tiểu cô nương gầy yếu trước mặt, mỉm cười nói:

- Ừm.

Bành …

Vừa dứt lời, trong phòng ngủ u tĩnh chợt vang lên tiếng nổ.

Ghế tròn Hứa Bất Lệnh đang ngồi đột nhiên vỡ nát, cả người trượt đi hơn mười bước mới dừng lại, khiến cho mấy tên hộ vệ hậu trạch kinh hoảng nhảy lên nóc phòng tra xem.

Dạ Oanh thu lại nắm đấm, đứng thẳng người, lắc lắc cổ tay ẩn ẩn có hơi đau nhói:

- Công tử, thế nào?

Hứa Bất Lệnh duy trì tư thế ngồi, tuy trượt đi mấy chục bước, thân thể lại vẫn sừng sững bất động. Đứng lên nhìn bàn tay hơi tê tê nói:

- Khí lực rất lớn, căn cốt quả nhiên không sai, chẳng qua chiêu “Đăng Sơn Tham Mã này về sau ít dùng, đánh mấy lần cánh tay liền phế.

Dạ Oanh hiện vẻ khá là hưng phấn:

- Cẩn tuân công tử dạy bảo... Công tử có cần đánh ta một quyền thử xem không?

- Ngươi gánh không được.

Hứa Bất Lệnh lắc đầu, thấy tiểu Dạ Oanh có vẻ không tin, bèn đề khí ngưng thần, quyền phải vừa thu vừa phóng, hướng về phía vách tường phòng ngủ đấm ra một quyền.

Bành …

Thoáng chốc, vách tường hiện ra một hố nhỏ, trọn cả phòng ngủ rõ ràng hơi khẽ lắc lư, lương trụ phát ra tiếng vang kẽo kẹt, ngoài cửa sổ có mảnh ngói rơi xuống.

Dạ Oanh bị dọa cho run rẩy, vẻ hớn hở vừa nãy không sót lại chút gì, mắt ngơ ngác nhìn lên xà nhà.

Hứa Bất Lệnh thu hồi nắm đấm, chăm chú an ủi:

- Không sập được đâu, đánh đi ra, thu được trở về mới tính là học biết, bằng không một quyền quá mạnh bản thân đều không thu về được, liền sẽ giống như bây giờ, nắm đấm đi ra phòng ốc liền sụp, ngược lại nện chết chính mình. Được rồi, quay về ngủ đi, có thời gian sẽ dạy ngươi công phu.

Dạ Oanh lấy ra sách nhỏ ghi lại lời này, song có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, đảo mắt quét tới quét lui trong phòng:

- Đinh Hương ma ma bảo ta sau này đi theo công tử, ta ngủ chỗ nào?

Hứa Bất Lệnh không khỏi đành chịu, đưa tay chỉ chỉ phòng bên cạnh:

- Thiếp thân nha hoàn tự nhiên ngủ ở phòng phen, chẳng lẽ lại ta ngủ chung với ta.

- À.

Dạ Oanh gật gật đầu, chạy chậm sang phòng bên cạnh.

Lâu nay Hứa Bất Lệnh quen ở một mình, phòng bên thường xuyên không có người, nay đột nhiên có thêm một nha hoàn, tự nhiên khó mà quen ngay được. Cởi đi áo bào, nằm xuống nổ chăn còn mang theo vài phần dư hương nóng ấm thoải mái của thiếu nữ, không khỏi nhẹ giọng lẩm bẩm một tiếng: Thật hủ bại...

Mấy ngày gần đây toàn là cưỡi ngựa đi đường trong sa mạc, đến cả ngủ đều là ngủ đứng, chưa từng phút nào được thả lỏng nghỉ ngơi, tựa lên gối đầu, nằm trong hoàn cảnh thoải mái dễ chịu như vậy, tự nhiên cứ thế ngủ thiếp đi.

Trong phòng bên, Dạ Oanh thoạt nhìn là cô nương tương đối ngoan cường, không khóc không nháo cứ thế nằm xuống, đến cả tiếng thở đều bé không thể nghe.

Không biết quá bao lâu, Hứa Bất Lệnh chính đang nửa mê nửa tỉnh, hành lang ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân “sạt sạt sạt nhỏ nhẹ.

Hứa Bất Lệnh tức thì bừng tỉnh, thầm hô “xong rồi xong rồi..., vội cuống cuồng lật dậy mặc vào áo bào.

Đáng tiếc rõ ràng đã chậm, bảo bảo đại nhân đến thư phòng vồ hụt một phen, chạy tới ngoài cửa phòng đá liền hai cước, sau đó phong phong hỏa hỏa đi về, còn đè lên nộ ý thấp giọng mắng một câu:

- Hỗn đản, độc chết ngươi luôn đi...

- Ai nha, bảo bảo, đừng giận...

Hứa Bất Lệnh giày cũng không đi, vội vàng chạy đuổi theo.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)