Đảo mắt đã vào đêm, trên thạch đạo bên ngoài vương phủ, Tiêu Tương Nhi tay cầm hai chuỗi mứt quả nhàn nhã tản bộ, Xảo Nga lại vác theo hai chiếc bao lớn, bên trong chứa đầy đủ thứ kỳ trân vơ vét được từ trong tập thị, có chút mệt nhọc theo ở phía sau, nhẹ giọng phàn nàn:
- Tiểu thư, Giang Nam cách chỗ này mấy ngàn dặm đường, quá nửa thời gian đều đợi ở trên thuyền, chúng ta hẳn nên mua nhiều chút đồ ăn ngon, chứ mấy thứ này nhìn một lát liền chán, trước kia bày nguyên một phòng trong cung đều không thấy ngài nhìn qua mấy lần...
Tiêu Tương Nhi đặt hai tay bên hông, nếu không phải hai chuỗi mứt quả hơi mất cảnh quan, khí chất quả thực không khác bộ dạng thái hậu đoan trang uy nghiêm khi trước là mấy, nghe được lời này của Xảo Nga, nàng không khỏi bất mãn nói:
- Chỉ biết ăn, ngươi mà tăng cân, làm nha hoàn đều bị người ghét bỏ, vốn ta còn định để ngươi sau này hầu hạ Hứa Bất Lệnh...
- Hả?
Hai mắt Xảo Nga sáng rực lên, lập tức gồng mình vác hai bao lớn chạy đến trước mặt, làm ra bộ dạng lo lắng không nỡ:
- Tiểu thư, như vậy sao được, ta hầu hạ ngươi nhiều năm vậy rồi, sao nỡ bỏ ngươi mà đi...
- Đúng vậy, cho nên cuối cùng nghĩ lại nên thôi, để vương phủ tìm tiểu nha đầu nào đó gầy gầy cho Hứa Bất Lệnh, chứ nếu ngươi mà đi qua, không chừng Hứa Bất Lệnh ăn xong lau sạch... A? Xảo Nga, sao ngươi không đi nữa?
- Hơi mệt... Nghỉ chút...
Tiêu Tương Nhi thở dài đành chịu, xoay người nhấc một bao lên:
- Xảo Nga, ngươi yên tâm, ngươi là nha hoàn của ta, dù hiện tại ta là tiểu thư không phải thái hậu, nhưng cũng không ai có thể bắt nạt ngươi, đặc biệt là Hứa Bất Lệnh...
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Tương Nhi đột nhiên nhìn thấy Hứa Bất Lệnh tựa mình dưới gốc liễu cạnh thạch đạo, chính đang nhìn nàng.
Tiêu Tương Nhi thoáng khẽ biến sắc, theo bản năng vội ngậm miệng, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng. Nàng chính là ân nhân cứu mạng của Hứa Bất Lệnh, những lời vừa rồi đều là lời thật, có gì phải sợ.
- Nhìn cái gì, còn không qua đây khiêng đồ giúp, Xảo Nga đều mệt chết...
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười nhẹ, đi đến bên cạnnh Tiêu Tương Nhi, tiếp lấy hai bao bọc, ánh mắt đặc biệt ôn nhu:
- Bảo bảo, sao không để hộ vệ xách cho?
Đối với xưng hô “bảo bảo, Tiêu Tương Nhi khá là bất mãn, đáng tiếc uốn nắn rất nhiều lần mà không tác dụng, lâu dần cũng thành quen, đi ở phía trước làm ra bộ dạng trưởng bối, hờ hững nói:
- Trước kia đi đâu đều tiền hô hậu ủng, sớm chán ngán rồi, để bọn họ âm thầm cùng theo là được.
- Sao không kêu ta bồi cùng?
- Ai biết ngươi chết ở đâu, bảy tám ngày đều tìm không thấy bóng dáng...
Tiêu Tương Nhi đi tới mấy bước, bỗng chợt nhớ ra điều gì, nghiêng đầu nói:
- Hôm nay trời nắng quá, vốn không muốn ra ngoài, nhưng Hồng Loan đuổi ta đi...
Hứa Bất Lệnh hơi có vẻ nghi hoặc:
- Sao thế?
- Còn sao nữa, vương phủ an bài thiếp thân nha hoàn cho ngươi, còn chưa gặp ngươi, Hồng Loan đã kêu tiểu cô nương đi qua, hỏi han ân cần không khác gì khuê nữ ruột thịt, thiếu mỗi nước nhận làm con gái nuôi, hôm nay đuổi ta đi, chắc là để dạy tiểu nha đầu kia sau này mật báo...
Hứa Bất Lệnh ha ha cười nhẹ, tự nhiên không tiện tiếp lời.
Vừa đi đường vừa tán gẫu, thoáng chốc đã đến trước cửa vương phủ, Hứa Bất Lệnh nghiêng đầu nhìn Xảo Nga một cái:
- Ngươi về phòng trước đi.
Ánh mắt Xảo Nga thoáng hiện vẻ cổ quái, rất là thức thời tiếp lấy bao bọc, bước nhanh chạy vào hậu trạch.
Cả người Tiêu Tương Nhi chợt cứng lại, ngậm miệng, thần sắc hơi biến, cũng định đi theo Xảo Nga, chỉ là còn chưa bước ra nửa bước thì đã bị Hứa Bất Lệnh ngăn lại.
Tiêu Tương Nhi ngước mắt lên, bàn tay nắm lấy mứt quả chắn ngang trước ngực, giật lùi ra sau hai bước, thẳng đến tựa vào chỗ ngoặt hành lang, không thể lui thêm được nữa mới cố tự trấn định nói:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Hứa Bất Lệnh nở nụ cười ra chiều cân nhắc, đưa tay nâng cằm mỹ nhân động người, kéo mạnh vào trong ngực
Tiêu Tương Nhi lập tức nổi nóng, đưa tay khẽ đẩy Hứa Bất Lệnh ra:
- Ngươi làm càn! Ta... Ai, đừng ở chỗ này...
Hứa Bất Lệnh cúi người hôn “chụt một cái, lúc này mới vừa lòng thỏa ý, buông tay rút đi một chuỗi mứt quả:
- Mấy ngày trước đi ra ngoài một chuyến, hình như lại phát độc...
- Phát độc chết ngươi luôn đi.
Tiêu Tương Nhi xoa xoa môi đỏ, mắt trợn trừng liếc nhìn một cái, sau đó liền vội vùi đầu xuống, bỏ chạy.
Hứa Bất Lệnh gặm mứt quả chua chua ngọt ngọt, cười nói với theo:
- Bảo bảo, giờ Tý đến thư phòng tìm ta.
- Cút... Ngủ đi mà mơ...
Tiêu Tương Nhi bước vội, chớp mắt đã tan biến phía cuối hành lang.
Hứa Bất Lệnh ngấm ngầm thì thầm một câu “Khẩu thị tâm phi, quay lưng đi về đình viện, chuẩn bị ăn vận một phen để tối nay hẹn hò với bảo bảo.
Từ sau khi trở về Túc Châu, tám tên hộ vệ vương phủ đã lần nữa về đơn vị, lão Tiêu lôi kéo một bọn môn khách đọc “Xuân Thu dưới trăng, Hứa Bất Lệnh ở một mình quen rồi, trừ sáng ra rửa mặt, bình thường rất ít khi gọi nha hoàn tới, so với lúc ở Trường Anh, người trong đình viện đã ít nay lại càng ít.
Bóng đêm mờ nhạt, đình viện rộng lớn lại không có bao nhiêu đèn đuốc.
Hứa Bất Lệnh về đến phòng ngủ, đóng cửa lại, đi tới trước ngăn tủ, chuẩn bị tìm một bộ áo khoác thích hợp để tối nay ngắm trăng.
Chỉ là vừa mới mở cửa tủ ra, dư quang Hứa Bất Lệnh chợt liếc thấy trên giường có một đôi tròng mắt đen nhánh chính đang nhìn mình chằm chằm, nín hơi ngưng khí không phát ra nửa điểm thanh âm, vừa rồi nếu hắn không tiến vào sợ rằng khó mà phát hiện ra được.
Hậu trạch vương phủ được thủ vệ vô cùng sâm nghiêm, đây lại là gian phòng của thế tử Hứa Bất Lệnh, đột nhiên nhìn thấy tròng mắt kia, quả thật bị dọa không nhẹ, quay đầu nhìn sang, mới phát hiện trên giường đệm tối om, một tiểu cô nương nép mình trong chăn, nằm nghiêng, chính đang nghiêm túc nhìn hắn:
- Công tử...
- ...
Hứa Bất Lệnh đảo mắt nhìn chung quanh một lượt, thấy không phải đi nhầm phòng, lập tức càng thêm phần nghi hoặc:
- Dạ Oanh, ngươi... Làm cái gì?
Dạ Oanh vóc người nhỏ gầy, nằm trong chăn cơ hồ khó mà thấy được, lúc này lại không đứng dậy mà nghiêm túc nói:
- Bẩm công tử, làm ấm giường.
- Làm ấm giường?
Hứa Bất Lệnh đóng lại cửa tủ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Giờ đã là cuối tháng bảy, tuy nhiệt độ ngày đêm ở Túc Châu Thành chênh lệch rất lớn, nhưng cũng chỉ khoảng mười mấy độ, tối đến hoàn toàn không cần phải đắp chăn bông.
Hứa Bất Lệnh đi đến bên giường, ngồi xuống, tử tế đánh giá tiểu cô nương khuôn mặt trái xoan linh khí mười phần:
- Thời tiết ấm áp thế này, ngươi ấm giường làm gì?
Thần tình Dạ Oanh không chút biến hóa, nhưng Hứa Bất Lệnh tai mắt nhạy bén, trong phòng lại an tĩnh, nghe rõ được tiếng tim đập “thình thịnh, hiển nhiên cô nương phía đối diện đang rất “căng thẳng.
- Đinh Hương ma ma nói, sau này ta hầu hạ công tử, chỉ cần bưng trà rót nước, ấm giường xếp chăn là được, ta chưa từng làm qua nha hoàn... Thế này chắc không sai chứ?
- Không sai thì đúng là không sai...
Bình thường Hứa Bất Lệnh rất thân hòa, nghĩ nghĩ, liền kéo ghế đẩu bên cạnh ngồi xuống, đánh tiểu cô nương bộ dạng chăm chú trước mặt. Giờ Đinh Hương đưa tới cho hắn nha hoàn xinh đẹp thế này, bưng trà rót nước gì đó chỉ là thứ yếu, mục đích lớn nhất chính là đào tạo để sau này giúp đỡ quản lý sự vụ trong hậu trạch, tránh miễn đại phòng quá cường thế, khiến lão gia đau lòng vợ bé thiếp hầu lại không tiện mở miệng, có nha đầu này ở bên len lén làm giúp sẽ tiện lợi hơi nhiều
Hứa Bất Lệnh nghĩ nghĩ, bèn mở miệng dò hỏi:
- Dạ Oanh, trước kia ngươi làm gì?
…