Mấy ngày nay một mực bôn ba, quả thật hơi mệt, Hứa Bất Lệnh vốn định tới phòng Lục phu nhân nhờ xoa bóp một phen, nhưng chẳng biết tại sao, Lục phu nhân đột nhiên bảo trì khoảng cách, minh thị ám thị không chịu ngồi lên lưng hắn, chỉ tượng trưng vuốt vuốt bả vai mấy cái liền đuổi đi.
Hứa Bất Lệnh chỉ phải đành thôi, tới xế chiều, lão Tiêu đi qua nói là Túc Vương tìm hắn, bèn đi ra vương phủ trở mình lên ngựa, đi tới ven Uyên Ương Hồ.
Lúc này đã vào trung thu, biển hoa lại đổi màu, vẫn là muôn hoa đua thắm khoe hồng, diễm hương sực nức, gió không ngừng nghỉ cuộn lên từng đạo gợn sóng trong biển hoa, chuông gió trên mái vòm nhà gỗ phát ra tiếng đinh đinh đương đương vui tai.
Hứa Bất Lệnh đi bộ xuyên qua biển hoa, dừng bước trước ban công nhà gỗ, giương mắt liền thấy Hứa Du lẻ loi một mình ngồi bên ban công, trong tay cầm theo bầu rượu, mở nắp ra ngửi ngửi, lại không uống.
Hứa Bất Lệnh nhìn Hứa Du đầu đầy tóc trắng, tươi cười nói:
- Phụ vương, tìm ta có việc gì à?
Thế ngồi của Hứa Du tư hơi có vẻ biếng nhác, vỗ vỗ xuống bên cạnh:
- Sắp đi Giang Nam, lại chuyển một vòng trong thiên hạ, không biết lúc nào mới có thể trở về. Mẹ ngươi không còn, theo lý mà nói, người làm cha như ta, trước lúc ngươi lên đường phải tận tình dặn dò mấy câu.
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ, phi thân lên bên mép lan can, nghiêng đầu nhìn hồ lô rượu trong tay Hứa Du:
- Thật không dễ dàng mới lấy được từ chỗ Tôn chưởng quỹ, sao lại không uống?
Dung mạo Hứa Du không quá già, chỉ là tóc trắng bạc phơ, thoạt nhìn có chút tang thương, cầm hồ lô rượu lên ngửi ngửi, than nhẹ nói:
- Năm đó rời Trường An cũng mang theo một bầu rượu thế này, ngày đại hôn với mẹ ngươi, hai ta cứ vậy ngồi ở đây uống rượu giao bôi... Kết quả rượu đúng là rất ngon, từ đó về sau, ta và mẹ ngươi uống rượu gì đều cảm giác không ra mùi vị, một mực tưởng muốn lúc nào đó lại đi kinh thành một chuyến, hỏi lão Tôn thêm một bầu rượu... Giờ rượu thì lấy về rồi, mẹ ngươi lại không được uống, dù có ngon đến mấy, ta uống một mình cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa…
Nói đến đây, Hứa Du giơ tay lên, nâng hồ lô chứ rượu ngon không dễ để kiếm được kia, rót vào trong biển hoa dưới ban công, tửu dịch mát lạnh vẩy lên cánh hoa và bùn đất, rất nhanh liền thấm xuống.
Hứa Bất Lệnh ngồi bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng, vốn định khuyên nhủ mấy câu, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Ánh mắt Hứa Du một mực dõi nhìn biển hoa, trong mắt mang theo vẻ thổn thức:
- Năm đó Thiết Ưng Liệp Lộc, Đông Hải Lục thị làm chim đầu đàn, thà gãy không cong, đó là nhạc phụ ta, ông ngoại của ngươi, ta thân làm con rể, về tình nên đứng về phía Lục gia. Nhưng Hứa gia cả nhà trung liệt, một đời công nghiệp của phụ vương đặt hết lên lưng, ta há có thể khiến phụ vương sau khi lâm chung còn phải mang tiếng loạn thần tặc tử...
... Đương thời cân nhắc hồi lâu, tình thế hết sức khó xử, mẹ ngươi không muốn khởi lên binh họa, làm hại bách tính và mấy chục vạn tướng sĩ, khuyên ta lo nghĩ cho thiên hạ...
... Ta vì lo nghĩ cho thiên hạ, hai bên bình an vô sự, thái thái bình bình đến nay, nhưng mẹ ngươi lại đã không còn, thậm chí vì lưu tình nên bị triều đình nghi kỵ, thiếu chút hại ngươi mất mạng, công nghiệp và thái bình như thế, giữ lại để làm gì...
Hứa Bất Lệnh trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Đương thời dù khởi binh cũng khó thành công, chỉ có thể làm ra lựa chọn như thế.
Hứa Du lắc đầu, trầm mặc khoảnh khắc, đưa mắt nhìn về phía Trường An, ánh mắt hơi có vẻ trầm thấp:
- Ta vốn coi Tống Kỵ làm huynh đệ, tự nhận trung nghĩa, không có nửa phần hổ thẹn với Tống thị.
Nhưng triều đình không phải giang hồ, không nói trung nghĩa.
Quân thần thân như một nhà, như vậy thần tử phải y phụ quyền thế quân chủ, chứ một khi trong tay mình có đao, hai chữ trung nghĩa liền không đáng nhắc tới.
Phụ vương trung liệt không phản, bản vương khả năng sẽ phản, bản vương trung liệt không phản, sau này ngươi có khả năng sẽ phản, ngươi không phản, con cháu ngươi sớm muộn cũng có ngày sẽ phản, chính bản thân ta đều không biết con cháu hậu bối mình liệu có ham muốn long ỷ kia, huống hồ là triều đình.
Mà bên phía triều đình, Hiếu Tông hoàng đế không tước phiên, tiên đế sẽ tước, tiên đế không tước Tống Kỵ sẽ tước, Tống Kỵ không tước, tân quân thượng vị rồi cũng sẽ tước, một ngày nào đó đao kia chắc chắn sẽ hạ xuống, cùng hưởng vạn thế phú quý chẳng qua là câu nói suông mà thôi...
Đối với điều này, Hứa Bất Lệnh lại không phủ nhận, trầm tư một lát rồi nói tiếp:
- Đương kim thánh thượng đã hạ đao, chỉ còn mỗi tầng giấy dán cửa còn chưa xuyên phá mà thôi. Loại chuyện này ai ra tay trước ai đuối lý, không chiếm đại nghĩa ai cũng không thành công được, tốt nhất vẫn nên tùy thời mà động thì hơn.
Hứa Du nói ra tiếng lòng, sắc mặt dần bình tĩnh lại, thu hồi hồ lô rượu, cười một tiếng nói:
- Ngươi tuổi tác còn nhỏ, những việc này còn chưa đến lượt ngươi nhọc lòng, nhân khi còn trẻ đi ra ngoài nhiều chút, một khi ngồi lên vị trí này của ta, lại muốn hoa tiền nguyệt hạ, khoái ý ân cừu thì cũng khó mà có cơ hội, đi nhầm một bước liền sẽ hối hận đời.
- Phụ vương thân thể kiện khang, còn thiếu gì thời gian.
- Ha ha...
Hứa Du vân vê mái tóc trắng xóa, giơ lên trước mặt, thản nhiên cười nói:
- Cũng đúng, cha ngươi trừ tóc bạc chút, thể trạng lại vẫn không sai. Ngươi ra ngoài lăn lộn, nếu xung động làm loạn, không chừng ta còn phải tiễn ngươi đi trước.
? ?
Hứa Bất Lệnh trải tay ra, nhún nhún vai, xem như đây là dặn dò trước lúc lên đường.
Hứa Du nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, nhẹ giọng nói:
- Đi đi, mang mấy đứa con dâu về đây... Kể ra bản vương cả đời chỉ thích mỗi mẹ ngươi, làm sao lại sẽ sinh ra đứa hoa tâm như ngươi...
- ...
Hứa Bất Lệnh ho nhẹ một tiếng, nhảy xuống ban công, cúi người hành lễ, sau đó liền rời khỏi biển hoa.
Hứa Bất Lệnh đi rồi, biển hoa lần nữa vắng lặng.
Hứa Du ngồi lẻ loi một mình trên ban công, nhìn về hướng Uyên Ương Hồ, trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới lầu bầu tự nhủ:
- Ai... Nếu ta mà lấy về một đống cô nương, ngươi kiểu gì cũng đánh chết ta... Con trai ngươi thì hay rồi, lấy về một đống cô nương, ngươi chắc sẽ vui lắm. Cùng là họ Hứa, sao ngươi chẳng nói lý gì cả...
Gió mát dịu nhẹ quét qua biển hoa, tiếng nói theo gió tiêu tán, không biết bay đến chỗ nào...
------
Cách đó ngàn dặm, đất Sở, Võ Đang Sơn.
Tới gần Trung thu, núi nhỏ ở Trường Thanh Quan đã hiện ra mấy phần sắc thu, đạo quán nhỏ, cửa chính đóng chặt, bên trong rơi xuống không ít lá cây, hơn nửa năm không người cư trú, mái hiên đạo quán sớm đã chăng đầy mạng nhện.
Sạt sạt
Hoàng hôn, tiếng vó ngựa vang lên trên đỉnh núi, trước cửa chính bên ngoài đạo quán, một thớt ngựa lông tóc đỏ sậm men theo sơn đạo uốn lượn chậm rãi đi tới, dường bước trước mặt đạo quán, một nữ tử lật mình nhảy xuống từ trên lưng ngựa.
Nữ tử cao gầy ăn vận đồ áo người Miêu Cương buông lỏng dây cương, đứng trước cửa đạo quán, liếc nhìn khóa đồng trên cửa, sau đó nâng lên tay áo màu xanh nước biển, một con chim sẻ nhỏ bay ra từ trong tay áo, líu ríu đậu trên mái hiên đạo quán, ló đầu nhìn mấy lượt rồi bay đi.
- Không ở đây...
Nữ tử duỗi ngón tay ra tiếp lấy chim sẻ, giương mắt nhìn đạo quán lánh đời kia, trong mắt thoáng hiện mấy phần thất vọng.
Nghĩ nghĩ, nữ tử lại từ bọc hành lý bên hông ngựa lấy ra bút lông, vươn đầu lưỡi liếm liếm, hơi chút ấp ủ, viết xuống mấy chữ trên cửa đạo quán:
Hợp Hợp, bần đạo nhớ ngươi, ngươi sao vẫn chưa trở lại.
Võ Đang Trần Đạo Tử.
Viết xong, nữ nhân mãn ý đánh giá một phen rồi thu hồi bút lông, dắt ngựa chậm rãi đi xuống Trường Thanh Sơn.
…