- ... Còn nữa, ừm, Tương Nhi kia ngươi cũng thấy qua, nếu nàng đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, chạy tới làm phiền công tử, ngươi cũng nói một tiếng với ta...
- Được rồi phu nhân.
- Còn nữa...
- Phu nhân, có người tới.
Hứa Bất Lệnh vừa mới tới gần, còn chưa kịp tử tế nghe lén, tiếng nói chuyện trong phòng đã ngưng lại, bước chân hắn thoáng ngừng, ánh mắt hơi hiện vẻ ngạc nhiên, ho nhẹ một tiếng, chỉnh lý áo bào, đi tới ngoài cửa phòng đóng chặt, đưa tay gõ gõ.
Thùng thùng …
- Lục di?
- Vào đi.
Tiếng nói hơi có vẻ mất tự nhiên của Lục phu nhân vọng ra.
Hứa Bất Lệnh đưa tay đẩy cửa phòng, giương mắt liền thấy trong khuê phòng trang trí tao nhã, Lục phu nhân thân khoác váy dài màu xanh nhạt ngồi trên nhuyễn sạp, đoan đoan chính chính mang theo ý cười dịu dạng, tựa hồ người nói chuyện mới vừa rồi không phải là nàng.
Trước mặt Lục phu nhân là một tiểu cô nương tuổi chừng trên dưới mười lăm, tóc đen chải thành bím khoác ở trên lưng, không đeo đồ trang sức, váy dài màu xanh nền trắng khá hợp người, tựa hồ rất ít phơi nắng, gương mặt trắng như tuyết, tròng mắt to tròn như hai viên hắc bảo thạch, tứ chi mảnh khảnh thon dài, vóc dáng thoạt nhìn hơi gầy, lại không khó coi, chỉ là phong cách hoàn toàn khác biệt với mỹ nhân phong vận như Lục phu nhân.
Thấy Hứa Bất Lệnh đi vào, tiểu cô nương xoay người, khom lưng hành lễ:
- Tham kiến công tử.
Hứa Bất Lệnh đưa tay tỏ ý miễn lễ, hắn không biết cô nương này, thoạt nhìn cũng không giống là nha hoàn của Lục phu nhân, bèn khẽ cười hỏi:
- Lục di, đây là?
Lục phu nhân nhấp hé môi, cười một tiếng nói:
- Đây là Dạ Oanh, nha hoàn Đinh Hương chọn cho ngươi, từ nhỏ lớn lên trong vương phủ, vốn định bồi dưỡng làm môn khách, nhưng ngươi lớn như vậy còn không có nha hoàn hầu hạ, bèn đưa tới qua đây, ngươi cảm thấy thế nào?
- Nha hoàn?
Hứa Bất Lệnh đánh giá thần sắc Lục phu nhân, thấy nàng không giống như ăn dấm hay gặp chuyện gì không cao hứng, không khỏi đưa mắt nhìn sang bên ngoài, xem xem có phải mặt trời mọc từ phía tây không.
Mặt trời tất nhiên sẽ không mọc từ hướng tây, Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, đi đến ngồi xuống trước mặt Lục phu nhân, nhìn tiểu Dạ Oanh một cái, hỏi:
- Ngươi biết võ nghệ?
Dạ Oanh tuổi không lớn lắm, đảm thức lại hơn người, không có vẻ gì câu cẩn cả:
- Bẩm công tử, biết một chút.
- Biết một chút...
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, cảm thấy lời này hơi cuồng. Thường thường người trên giang hồ mà nói thế này thì đều là ngoan nhân cả.
- Biết bao nhiêu?
Dạ Oanh nghiêm túc đáp:
- Công tử biết bao nhiêu ta biết bấy nhiêu.
? ? ?
Hứa Bất Lệnh đánh giá trên dưới toàn thân nàng một lượt:
- Thân thủ thế nào?
Dạ Oanh lắc đầu:
- Chỉ biết thôi, chứ đánh không lại Nhạc thúc.
- Đánh không lại lão Nhạc...
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, bán tín bán nghi gật đầu:
- Tuổi tác còn nhỏ, không cần phải gấp, chỉ cần biết, luyện nhiều, lại lớn thêm chút tự nhiên có thể đánh thắng được. Thể trạng này của ngươi không thích hợp tập võ, tứ chi mảnh khảnh dẫn đến tay chân vô lực, thượng bàn hạ bàn đều bất ổn, chỉ có thể đi công phu nội gia, đừng tham nhiều, chăm chú học tinh một loại sẽ càng hữu dụng hơn cái gì cũng biết mà không tinh.
Võ nghệ Hứa Bất Lệnh đương nhiên không cần phải nói, không quản đối phương lợi hại thế nào, dù sao cũng không lợi hại bằng hắn, tư cách chỉ điểm cho người khác tự nhiên vẫn phải có.
Dạ Oanh nghe rất chăm chú, còn từ trong ngực lấy ra một cuốn sách nhỏ, ghi lại không sót chữ nào.
Lục phu nhân ngồi ở bên cạnh, nghe mà nửa hiểu nửa không, nhíu mày hỏi:
- Tìm nha hoàn cho ngươi chứ đâu phải để ngươi dạy đồ đệ, biết bưng trà rót nước, ấm giường xếp chăn là được rồi, bộ dạng thế này rất dễ nhìn, chứ ăn thành cái thùng phi, còn làm sao mang ra cửa?
Hứa Bất Lệnh nghiêng đầu nhìn Lục phu nhân, ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Thật tìm nha hoàn cho ta? Ta cảm thấy không cần...
Biểu tình Lục phu nhân rất nghiêm túc:
- Ngươi đã lớn vậy rồi, đường đường phiên vương thế tử, thế mà đến cả kẻ hầu bưng trà rót nước đều là nam nhân, ở kinh thành không tìm được nha hoàn đáng tin thì cũng thôi, giờ vẫn không ít, không ít bà nương lắm miệng lại nói a di ta quản quá rộng... Ta đâu có ngăn trở ngươi tìm nha hoàn hầu hạ, là chính ngươi không muốn...
Hứa Bất Lệnh thấy thái độ Lục di thành khẩn như thế, không khỏi bán tín bán nghi nhìn sang Dạ Oanh:
- Ngươi lui xuống trước, có việc ta sẽ gọi ngươi sau.
- Được rồi công tử.
Dạ Oanh không nhanh không chậm khom lưng hành lễ, sau đó xoay người đi ra khuê phòng, khép cửa lại.
Hứa Bất Lệnh gật gật đầu, cảm quan đối với tiểu nha hoàn này không tệ lắm, đang định nói mấy câu với Lục phu nhân, đột nhiên nghe được Dạ Oanh đã đi xa vỗ vỗ ngực tới một câu “Làm ta sợ muốn chết...
- ...
Hứa Bất Lệnh khe khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ, lại cũng không nói gì thêm.
Đợi nha hoàn đi rồi, Lục phu nhân mới ngồi lại bên người Hứa Bất Lệnh, thần tình hoà hoãn chút, nhưng chỉ được một lúc lại đột nhiên tiến đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, khịt mũi ngửi ngửi.
Hứa Bất Lệnh không chút để ý, giang hai tay ra nói:
- Mới vừa tắm rửa, không mùi mồ hôi.
- À...
Lục phu nhân nhìn Hứa Bất Lệnh từ trên xuống dưới một lượt:
- Mấy ngày nay đi chơi chỗ nào? Nghe người ta nói ngươi lợi hại lắm, đơn thương độc mã chạy đến Hắc Thành, ngươi không sợ nằm lại ở đó?
- Ta tự có phân tấc, đi qua xem xem chút thôi mà.
Hứa Bất Lệnh đưa tay chụp tới, như lúc xưa, cầm chân Lục phu nhân đặt lên đùi mình, bắt đầu xoa xoa bóp bóp.
Nhưng mà lần này Lục phu nhân phản ứng tương đối lớn, rất nhanh liền rụt chân về, ngồi dịch ra xa một chút:
- Ngươi là phiên vương thế tử, hầu hạ người khác còn ra thể thống gì? Bị người thấy được, lại nói ba nói bốn về ta...
Hứa Bất Lệnh thấy thế liền cũng không bắt buộc, đưa tay rót chén trà, thuận miệng nhắc tới an bài mấy ngày sau.
Lục phu nhân ngồi khoảnh khắc, chợt nhớ ra chuyện lần trước, đứng dậy chạy đến trước ngăn tủ Tiêu Tương Nhi, lôi ra rương nhỏ bên trong, mắt tràn đây nghi hoặc, nói khẽ:
- Tương Nhi đi dạo phố, trước mấy ngày ta thu dọn hành lý giúp nàng, phát hiện thứ này trong ngăn tủ, hỏi nàng mà nàng cứ mập mờ không chịu nói thật...
Trong lúc nói chuyện, Lục phu nhân đã mở ra hộp gỗ.
Hứa Bất Lệnh quét mắt nhìn qua, nét mặt tức thì cứng lại.
Hắn biết giải thích thứ này thế nào?
- Lục di, đây là của Tương Nhi ? Sao ta chưa từng thấy qua, dùng để làm gì?
- Ngươi cũng không biết?
Lục phu nhân lấy ra mấy thứ trong rương, lắc lư trước mặt Hứa Bất Lệnh:
- Tương Nhi cứ thích làm mấy thứ lung tung bát nháo, đám đồ chơi này vừa nhìn liền biết không tốt đẹp gì, ừm... Hình như là để hại người.
Hứa Bất Lệnh sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói:
- Thật ư? Thoạt nhìn có vẻ không giống...
- Thật.
Lục phu nhân cầm lên rương nhỏ, tưởng muốn đổ ra tử tế nghiên cứu một phen.
Trong mắt Hứa Bất Lệnh đầy vẻ đành chịu, giơ tay lên nói:
- Được rồi Lục di, ừm... Đây là đồ riêng tư của Tương Nhi, loạn động không tốt lắm đâu, đợi tí nữa ta đi hỏi Tương Nhi xem xem...
Lục phu nhân ngẫm thấy cũng phải, đứng dậy bỏ lại rương vào trong ngăn tủ:
- Thật không biết nàng học được mấy thứ này từ đâu, Tương Nhi từ nhỏ đã nghịch ngợm điêu ngoa, thoạt nhìn có vẻ đoan trang, kỳ thật rất không đáng tin ...
- Ta thấy cũng tốt mà...
- Tốt cái gì, người đứng đắn ai lại đi nghịch mấy thứ này...
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ một tiếng, lại không biết nên nói tiếp thế nào...
--------