Đinh linh …
Tiếng lục lạc vang nhẹ lần nữa xuất hiện trên quan đạo bên ngoài Túc Châu Thành, lạc đà và ngựa thở gấp nặng nhọc dưới ánh mặt trời chói chang.
Chung Ly Sở Sở choàng lên lụa hồng, ánh mắt một mực chăm chú nhìn vào nam tử áo trắng ở trước mặt, bộ dạng muốn nói lại thôi, nhấp hé môi, lại không biết nên làm sao mở miệng với chính nhân quân tử tuế ngoại tuệ trung này (bên ngoài anh tuấn bên trong trí tuệ).
Qua bảy tám ngày tiếp xúc, phân nửa thời gian đều ở trên đường, nhưng lúc này khi tâm tư khi trở về lại đã khác với lúc rời đi.
Ôn văn nho nhã, khắc kỷ phục lễ, trọng dạ thủ tín, có đảm đương, có phách lực, có dung mạo, có võ nghệ...
Chung Ly Sở Sở chỉ cảm thấy bóng lưng vốn cao ráo trước mặt kia, bả vai tựa hồ gánh cả trời đất, cao lớn đến mức khiến người khó mà ngước nhìn.
Trên đời làm sao lại nam nhân hoàn mỹ không chút tì vết như vậy được...
Nghĩ đến bản thân mấy ngày trước còn tưởng lầm hắn cũng như những nam nhân thế tục khác, trong đầu chỉ toàn nhục dục, Chung Ly Sở Sở cảm thấy xấu hổ không thôi. Đại nam nhi thuần khiết không tì vết như thế, sợ rằng trước nay đều không đặt nặng sắc đẹp của nữ tử ...
Nhưng sao hắn lại cảm thấy hứng thú với Ninh Thanh Dạ...
Chẳng lẽ là do tính cách Ninh Thanh Dạ tốt hơn ca...
Nghĩ tới đây, Chung Ly Sở Sở đột nhiên tỉnh ngộ, biết chính mình sai ở đâu rồi.
Khả năng thứ hắn yêu thích ở Ninh Thanh Dạ không phải mỹ mạo, mà là tính cách vân đạm phong khinh của Ninh Thanh Dạ.
Ta tựa hồ đã quá ấu trĩ, ấu trĩ hệt như đám nữ tử điêu ngoa chốn thị tỉnh, làm sao có thể dẫn lên hắn chú ý được...
Chung Ly Sở Sở ngồi trên lưng lạc đà, trong mắt mang theo mấy phần hối hận, thật ra nàng không phải loại nữ nhân điêu ngoa tùy hứng, cũng xem rất nhạt mấy thứ như dung mạo, tiền tài, chỉ vì kết liễu tâm nguyện của sư phụ nên mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn kia, xem ra đã bị hắn hiểu lầm.
Từ nhỏ Chung Ly Sở Sở đã chán ghét nam nhân, sau một quãng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi hiển nhiên còn chưa đủ khiến nàng thích cái tên nam nhân này, nhưng hiện tại, nàng quả thật rất muốn làm bằng hữu tri kỷ với Hứa Bất Lệnh.
Thiên kim dễ kiếm, tri kỷ khó cầu.
Người sống trên đời, có thể gặp được mấy bằng hữu hợp ý vốn không phải chuyện dễ dàng, huống hồ từ nhỏ nàng đã không có người thân, cho nên đối với tình nghĩa khó được này, nàng càng thêm trân quý, hệt như khi nhỏ sợ hãi sư phụ sẽ bỏ nàng mà đi vậy.
Nếu tiếp xúc nhiều thêm một đoạn thời gian, hẳn có thể vãn hồi hiểu lầm mấy ngày trước, nhưng mà... Lời đã nói ra miệng, nàng làm gì còn lý do nào lưu lại Túc Châu...
Đinh linh …
Lục lạc đang khe khẽ lắc lư thì bỗng chợt ngừng lại trên quan đạo.
Hứa Bất Lệnh quay đầu nhìn sang Chung Ly Sở Sở chính đang ngẩn người, mỉm cười nói:
- Lần này từ biệt, không biết lúc nào mới có thể trùng phùng, cô nương bảo trọng!
- ...
Chung Ly Sở Sở gấp, nhưng người giang hồ đã nói liền làm, phản phục vô thường sẽ chỉ khiến người coi khinh, nàng không có cái cớ nào để lưu lại Túc Châu đi nhờ xe cả, cũng không thể tùy tiện tìm cớ, vạn nhất hắn tin thì phải làm thế nào...
Chung Ly Sở Sở ngập ngừng khoảnh khắc, sau cùng vẫn lấy ra khí độ người giang hồ nên có, đưa tay ôm quyền, giòn thanh nói:
- Giang hồ gặp lại!
Hứa Bất Lệnh khẽ cười, cũng đưa tay ôm quyền.
Chung Ly Sở Sở nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, không nói gì thêm, quay đầu lạc đà men theo quan đạo đi về hướng Trung Nguyên.
Dưới ánh nắng chói chang, trên quan đạo, thương khách lác đác, tiếng lục lạc thanh thúy từ xa vọng lại.
Chung Ly Sở Sở ngước mắt nhìn tiền phương, nỗ lực làm ra phong thái người giang hồ hảo tụ hảo tán, men theo quan đạo đi tới, gắt gao cắn môi, miệng khe khẽ thầm thì: Hắn liệu có giữ lại không, nếu giữ lại, ta nên nói thế nào để thuận lý thành chương cùng theo đi về... Sao mãi vẫn chưa lên tiếng giữ lại, được rồi...
Chung Ly Sở Sở đi ra một đoạn, cảm thấy làm người không thể quá giang hồ, thả xuống mặt mũi quay lại cười hỏi một câu có thể nhân tiện đi nhờ xe được không? lại thế nào, nàng là cô nương, Hứa công tử là đại nam nhân, chắc sẽ không vì điều này mà coi thường nàng đâu...
Kết quả, Chung Ly Sở Sở hít một hơi thật sâu, ghìm lại lạc đà, quay người ngoái đầu cười một tiếng:
- Hứa công... Tử... A? !
Trên quan đạo trống trơn, công tử áo trắng tuấn mỹ vừa rồi sớm đã không biết chạy đi nơi đâu.
Nét mặt Chung Ly Sở Sở cứng lại, tiếp đó trong tròng mắt xanh biếc chất đầy vẻ bực bội, nắm tay siết chặt chỉ muốn chửi đổng một tiếng, nín nhịn hồi lâu, cuối cùng đè xuống tiếng chửi, đổi thành một câu cảm thán ngũ vị tạp trần :
- Sao chạy nhanh vậy... Ta mới đi mấy bước...
Gió đảo qua quan đạo, lưu lại mỗi thiến ảnh áo đỏ đứng giữa biển cát.
Chung Ly Sở Sở nhìn về hướng Túc Châu Thành, tâm loạn như ma, tưởng muốn giận dỗi cứ thế bỏ đi, lại vẫn không khỏi có chút do dự, rốt cuộc thiên hạ lớn như vậy, lần nữa gặp lại, không chừng đã là mấy chục năm sau.
Nhưng cứ vậy ảo não chạy đi về cũng không đúng, nàng với Hứa Bất Lệnh không thân không quen, cũng không liên hệ vướng mắc, chạy theo biết nói gì đây...
Ninh Thanh Dạ...
Đúng rồi!
Chung Ly Sở Sở suy xét khoảnh khắc, chợt nhớ tới Ninh Thanh Dạ, hồng nhan tri kỷ của Hứa Bất Lệnh. Nàng và Ninh Thanh Dạ tính là nửa bằng hữu, chạy đi tìm Ninh Thanh Dạ là điều đương nhiên, Hứa Bất Lệnh là người yêu Ninh Thanh Dạ, tới Trung Nguyên nhất định cũng sẽ tìm Ninh Thanh Dạ, như vậy chẳng phải lại gặp!
Đả định chủ ý, Chung Ly Sở Sở bình tâm phần nào, khẽ đá lạc đà, khoái tốc men theo quan đạo đi tới.
Phía xa xa, Hứa Bất Lệnh dắt ngựa, từ trên cồn cát ló ra nửa cái đầu, thấy mỹ nhân dị vực kia sau hồi lâu do dự, cuối cùng cũng bình tâm rời đi, lúc này mới khẽ lắc đầu cười nhẹ. Cô nương gây cười thế này đúng là hiếm thấy, xem ra vào giang hồ không lâu liền có thể lần nữa “ngẫu ngộ...
--------
Hai mươi ba tháng bảy, đảo mắt đã tới gần tháng tám, trong Túc Châu Thành nhiều thêm mấy phần sắc thu.
Tin Hứa Bất Lệnh chạy tới “mừng thọ Tả Thân Vương đã thông qua thám báo biên quân truyền đến Túc Châu Thành, lúc này trong trà xá tửu quán khắp phố lớn hẻm nhỏ chính đang náo nhiệt thảo luận chuyện này, cái gì mà “bảy tiến bảy ra giữa thiên quân vạn mã “nghênh chiến mười tám anh hào Bắc Tề trong đại điện vương phủ “Dọa cho Khương Nô đương trường chui gầm bàn …. nói cứ như thể tận mắt ngồi theo dõi trong phủ Tả Thân Vương vậy.
Tên hiệu lúc nhỏ của Hứa Bất Lệnh chính là “Tiểu Diêm Vương, loại chuyện đơn thương độc mã đi ra giết mấy chục người thế này căn bản không hiếm lạ, bách tính Túc Châu Thành cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, cao hô tán thán cũng không có gì kỳ quái.
Giữa trưa, sau khi tiễn biệt Chung Ly Sở Sở, Hứa Bất Lệnh về lại vương phủ, cất trường sóc vào trong từ đường, lần nữa đi tới hậu trạch.
Gần đây Túc Vương Hứa Du bận bịu chuyện chiến sự Nguyên Châu, ngày ngày đều đợi trong soái trướng ngoài thành, bình thường không mấy khi đi về, trong hậu trạch cơ bản chỉ có nữ nhân.
Rửa mặt xong xuôi, Hứa Bất Lệnh liền đi đến đình viện nơi Lục phu nhân trú ngụ, định hỏi thăm a di và bảo bảo một phen, lúc đi qua hành lang cách gian phòng Lục phu nhân chừng mấy chục bước, đột nhiên nghe được có tiếng trò chuyện truyền đến:
- ... Ta là dì của Lệnh Nhi, có trách nhiệm quản giáo hắn, cho nên, Lệnh Nhi làm cái gì, nên nói thì vẫn phải len lén nói cho ta một tiếng, nhớ kỹ là len lén...
- Thế cái gì là nên nói ?
- Ừm thì... Lệnh Nhi sắp cập quan, chuẩn bị thành hôn, nối dõi tông đường là đại sự, cũng nên do trưởng bối quản, cho nên nếu Lệnh Nhi yêu mến cô nương nào...
- Được rồi phu nhân...
Hai tiếng nói chuyện, một tiếng thành thục nhu uyển, là Lục phu nhân, còn một tiếng giòn tan thanh lãnh, như là tiểu nha đầu, lại không biết là ai.
…