Thế Tử Thật Hung

Chương 390: Đây là làm cái gì dùng?

Chương Trước Chương Tiếp

Tiêu Tương Nhi nghe được ba tiếng Hứa Bất Lệnh, lập tức không khỏi có chút bất mãn, nhàn nhạt hừ một tiếng:

- Đoán chừng đang ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi thân làm a di còn không biết, ta làm sao biết được.

- Lệnh Nhi chỉ nói đi ra dạo chơi, giờ đã đi dạo bốn năm ngày, liệu có xảy ra chuyện gì không?

- Không chết được đâu.

- ...

Nghe thấy lời này, Lục phu nhân quay đầu gắt:

- Tương Nhi, có phải Lệnh Nhi làm gì chọc giận ngươi không? Sao lại ăn nói khó nghe thế.

Tiêu Tương Nhi khẽ híp mắt lại … nàng há chỉ là tức giận, hận không thể một ngụm cắn chết đứa hỗn đản kia mới tốt. Hứa Bất Lệnh muốn đi Hoài Nam đề thân tỷ tỷ nàng, nàng tự nhiên không chịu đáp ứng, kết quả hỗn đản kia liền phát độc, sau đó là ba ngày ba đêm không để cho nàng xuống giường, không từ thủ đoạn uy bức lợi dụ, khiến nàng trong lúc thần chí mơ hồ đáp ứng chuyện này.

Trong lòng nàng tất nhiên không phục, sau khi tỉnh lại liền muốn đổi ý, kết quả không ngờ hỗn đản kia lại nhân khi nàng ngất ngây, để chính nàng ký tên đồng ý, viết cái gì mà “Lệnh ca ca không bức ta, là bảo bảo tự mình đáp ứng, nếu đổi ý liền phải mang theo đuôi cáo dạo phố....

Đương thời nhìn thấy tờ giấy ghi mấy lời bẩn thỉu kia, khắp người Tiêu Tương Nhi nổi đầy da gà, giấy trắng mực đen lại do tự tay mình viết, sau cùng đành chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, bằng không với trình độ mặt dày của đứa kia, nói không chính xác thật bắt nàng mang theo đuôi cáo dạo phố, nhưng trong lòng tự nhiên vẫn không phục, không mắng Hứa Bất Lệnh đã là đỡ lắm rồi, há còn có tâm tư nói tốt cho hắn.

Chẳng qua đây là chuyện bí mật khuê phòng, đương nhiên không thể cầm ra nói, Tiêu Tương Nhi chỉ đành chán nản hừ một tiếng:

- Ta có ân cứu mạng với hắn, hắn không biết ơn báo đáp thì thôi, ta nói chuyện khó nghe chút lại đã làm sao?

Lục phu nhân cười nhẹ, ôn nhu nói:

- Lệnh Nhi trọng tình nghĩa, sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Nếu lần này đi Gian Nam đề thân, tỷ tỷ ngươi thật chịu đáp ứng, như vậy ngươi chính là em vợ của Lệnh Nhi, đều là người một nhà, còn báo ân gì nữa...

- Tỷ tỷ ta mà chịu đáp ứng, sau này ta cùng họ với hắn.

Tiêu Tương Nhi nhướng mày, phe phẩy quạt tròn, liếc mắt cười tủm tỉm nhìn Lục phu nhân:

- Còn cả ngươi nữa, chỉ biết ngày ngày nói tốt cho Hứa Bất Lệnh, còn muốn làm Hồng Nương đáp cầu dắt mối. Ngươi chính là con dâu của Tiêu gia ta, nếu tỷ tỷ ta thật đáp ứng, ngươi sẽ gọi ta là gì?

Lục phu nhân ấp ủ ngôn từ một phen, chân thành nói:

- Ngoài mặt ngươi gọi ta a di, ta gọi ngươi cô cô, chúng ta luận riêng với nhau là được rồi. Còn bình thường vẫn là tỷ muội, so đo mấy cái đó làm gì...

- Ai …

Tiêu Tương Nhi không lời nào để nói.

Lục phu nhân chậm rãi thu dọn đồ đạc, nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói tiếp:

- Thân thể Lệnh Nhi tốt rồi, lần này đi ra chỉ sợ sẽ không mang theo lão Tiêu, Đinh Hương ma ma nói sẽ an bài nha hoàn, ngươi nói nên là Nguyệt Nô hay Xảo Nga?

Tiêu Tương Nhi khẽ nhíu mày:

- Nguyệt Nô và Xảo Nga đều lớn hơn Hứa Bất Lệnh mấy tuổi, sao làm nha hoàn cho hắn được? Ngươi cũng thật là, lúc ở kinh thành, cứ phòng như phòng trộm, không phối nha hoàn cho hắn, đường đường phiên vương thế tử, bưng trà rót nước đều là nam nhân, thật không biết nên nói ngươi thế nào nữa...

Lục phu nhân nhấp hé môi nói:

- Đó là Lệnh Nhi không muốn...

- Ngừng …

Tiêu Tương Nhi nhắm mắt không có ý tiếp chuyện.

Lục phu nhân biết là chính mình trước kia quản quá nghiêm, nghĩ nghĩ, cũng không biết nên nói gì thêm, bèn hỏi:

- Xe thuyền đều đã chuẩn bị sẵn, Lệnh Nhi vừa trở về liền sẽ lên đường, ngươi không thu dọn đồ đạc gì à?

- Có gì để thu dọn đâu, ta đi về khả năng cao liền bị tỷ tỷ đánh chết, chuẩn bị sẵn một bộ áo liệm với quan tài là được, đỡ mất công đến lúc đó còn phải tìm mua...

- Ai...

Lục phu nhân thấy Tiêu Tương Nhi tâm tình không tốt, không tiện nói gì thêm, dọn xong đồ liền đi đến trước tủ đứng bên cạnh, đưa tay mở cửa tủ, thu dọn đồ đạc giúp cho Tiêu Tương Nhi.

Bởi vì Tiêu Tương Nhi bị trói từ Trường An đến đây, đồ đạc tùy thân chỉ có hà hoa tàng lý với váy áo, những thứ khác đều là sau này mới mua ở Túc Châu Thành, loè loẹt cái gì cũng có, thậm chí có cả mấy bộ váy ngắn của nữ tử Tây Vực.

Lục phu nhân liếc nhìn một lượt, đưa tay cầm lên váy ngắn ướm thử trên người, chỉ vừa tưởng tượng chút thôi liền đã cảm thấy mặt đỏ tía tai, vội vàng xếp lại bỏ vào trong rương, sau đó lại cầm lên một chiếc hà hoa tàng lý.

Hà hoa tàng lý là vật cấm, cá chép vàng trong này hệt như long bào mũ phượng vậy, chỉ có hoàng hậu mới có thể mặc. Lục phu nhân rất thủ lễ pháp, trước kia thấy nhiều, lại chưa từng dám mặc qua.

Lúc này Tiêu Tương Nhi đã gần như không còn là thái hậu, lại đến Túc Châu Thành, đoán chừng sẽ không ai để ý...

Từ lâu Lục phu nhân đã nghe nói qua đồn thổi về hà hoa tàng lý, tự nhiên khá là hiếu kỳ, hơi chút trầm tư liền giơ chiếc yếm lên, đeo lên cổ, thắt dây nịt, sau đó đi đến trước gương đồng, nhón chân nhảy lên.

Hai con cá chép nép mình bên lá sen hơi chút lắc lư, không thấy được hiệu ứng sống lại.

Tiêu Tương Nhi nghe được tiếng vang, nghiêng đầu liếc một cái, khẽ bật cười nói:

- Ngươi ngốc đấy à, mặc ngoài váy thì làm sao có tác dụng được, ngươi chỉ được mặc mỗi yếm, sau đó nằm ngang để cho nam nhân... Khục …

- Lắm trò thật đấy...

Lục phu nhân cái hiểu cái không “À một tiếng, cởi bỏ yếm, xếp lại, sau đó lần nữa đi tới trước ngăn tủ, mới vừa cầm lên một chiếc váy dài, chợt phát hiện rương nhỏ đặt ở phía dưới.

Lục phu nhân quay đầu liếc nhìn, thấy Tiêu Tương Nhi đang phe phẩy quạt tròn, căn bản không để ý bên này, liền len lén mở rương ra nhìn … đuôi cáo, kim trứng chim cút, tượng gỗ khắc hình Hứa Bất Lệnh, quả cầu tròn nhỏ chạm rỗng, xích tay xiềng chân được chế tác tinh mỹ...

? ?

Lục phu nhân khẽ nghiêng đầu, sửng sốt nhìn rương nhỏ được bày biện chỉnh tề trước mặt. Mặc dù lần trước “ngẫu nhiên thấy qua đuôi cáo, chỉ là dù có liên tưởng phong phú thế nào cũng nghĩ không ra tác dụng cụ thể.

Lục phu nhân đưa tay cầm lên quả cầu tròn nhỏ được chạm rỗng mà trước giờ chưa từng thấy qua, hai bên xuyên dây đỏ, giơ lên nhìn kỹ, không giống như là mặt dây chuyền...

Tiêu Tương Nhi nằm nghiêng trên nhuyễn sạp, nhắm mắt ngưng thần, nửa ngày không thấy có động tĩnh, giương mắt nhìn lại, liền phát hiện Lục phu nhân chính đang chăm chú đánh giá quả cầu nàng mới vừa làm ra, sắc mặt lập tức đỏ lên, vội cuống cuồng đứng dậy:

- Hồng Loan, ngươi sao lại đụng loạn đồ của người khác thế được?

Nói xong liền chạy đến trước mặt, định giật lại quả cầu.

Lục phu nhân né đi không cho nàng cướp được, có chút hiếu kỳ hỏi:

- Tương Nhi, mấy thứ này để làm gì?

- ...

Mấy thứ mới vừa làm ra này, Tiêu Tương Nhi đều chưa từng dùng thử, chẳng qua giờ nàng sớm có cảnh giác, làm ra cái gì đều hỏi rõ công dụng trước. Hứa Bất Lệnh để nàng làm rất nhiều mấy thứ đồ chơi kỳ lạ cổ quái, đa phần đều có tác dụng lớn, chỉ có mấy cái này là không được đứng đắn cho lắm.

Tiêu Tương Nhi thấy Lục phu nhân như hiếu kỳ bảo bảo, lại không phát hiện được công dụng cụ thể, bèn chớp chớp mắt, làm ra bộ dạng tùy tiện không thèm để ý:

- Ừm... Hình cụ (dụng cụ tra khảo) thôi, không có gì hay để xem cả.

- Hình cụ?

Lục phu nhân nghiêng đầu liếc nhìn còng tay xiềng chân, thoáng chút nghi hoặc hỏi:

- Tinh xảo như vậy, còn dùng vải bông bọc lại, vừa nhìn liền biết không đau, không giống như là hình cụ...

Trước kia Tiêu Tương Nhi từng ăn không ít khổ từ mấy thứ này, thấy Lục phu nhân không biết sống chết, nghĩ nghĩ, bèn ôm rương đặt lên nhuyễn sạp, ngồi xuống nói:

- Thật là hình cụ, không tin ngươi thử xem.

Lục phu nhân khẽ nhíu mày, đi đến ngồi xuống bên nhuyễn sạp, thế ngồi đoan trang, hiếu kỳ nhìn vào trong rương.

Tiêu Tương Nhi vì giải thích tác dụng, thuận tiện làm thí nghiệm, tức tốc đẩy Lục phu nhân ngã lên sạp, sau đó dùng còng tay xích chân trói Lục phu nhân lại:

- Chính là hình cụ, ngươi xem, giờ có động đậy được không?

Lục phu nhân nằm trên nhuyễn sạp, hai tay giơ cao bị còng lại, hiện ra tư thế cực dụ người, mù mờ chẳng hiểu gì, ngơ ngác hỏi:

- Thế này thì làm được gì? Lại không bị thương...

Tiêu Tương Nhi tử tế đánh giá một phen:

- Không bị thương mới tốt...

- Hả?

- Khục... Không có gì, ngươi há miệng ra.

- Làm gì... Ô ô …

Tiêu Tương Nhi thành thục buộc dây treo quả cầu vào sau gáy Lục phu nhân, sau đó ngồi ở bên cạnh, cúi đầu đánh giá Lục phu nhân:

- Hồng Loan, cảm giác thế nào?

- Ô ô …

Trong mắt Lục phu nhân thoáng hiện vẻ bực bội, chỉ là không nói được ra lời, cũng không cách nào đứng dậy, chỉ đành lắc lắc đầu.

Trong khuê phòng, ánh nến mờ tối, giai nhân phong vận thục mỹ bị trói lại tay chân, nằm trên nhuyễn sạp vung sức giãy dụa, lại chỉ có thể phát ra tiếng vang “ô ô, trường cảnh thực sự có chút quỷ dị.

Tiêu Tương Nhi thấy bộ dạng đó của Lục phu nhân, không hiểu tại sao, trong lòng như bị mèo cào, bất giác run lên, vội vàng tháo sợi dây ra...

----------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)