Thế Tử Thật Hung

Chương 389: Đả ưng lâu

Chương Trước Chương Tiếp

Trải qua trường náo loạn vào buổi tối, thọ yến ở phủ Tả Thân Vương sớm đã tán đi, Khương Nô bị chọc tức không nhẹ, đại phát lôi đình, đến nỗi rất nhiều tướng lĩnh mưu sĩ đều câm như hến, trong Hắc Thành bắt đầu tiêu cấm, đầy đường toàn là quan binh, chính đang ra sức lùng bắt hãn phỉ địch quốc không khả năng tìm được.

Trên con phố trước mặt vương phủ, sau khi đi ra từ phủ thân vương, Thường Thị Kiếm và Ngô Ưu làm bạn trở về tửu lâu.

Ngô Ưu khoác một thân đạo bào, hai hàng lông mày nhíu mày, mang theo vẻ âm u thật sâu không cách nào giấu đi được. Cha Tiểu Đào Hoa chết trong tay Lang Vệ, tuy nói quan giết tặc thiên kinh địa nghĩa, nhưng huyết cừu nên báo thì vẫn phải báo, nguyên nhân dẫn đến loạn chiến ở Nhân Nghĩa Đường là do có người thích sát Hứa Bất Lệnh để lộ phong thanh, đi giang gặp chuyện xui xẻo không thể trách được ai, nhưng huyết cừu này tự nhiên phải tính một phần lên đầu Hứa Bất Lệnh, chỉ là vừa rồi kiến thức qua thân thủ Hứa Bất Lệnh, thiên hạ Thập Vũ Khôi cũng chẳng qua như thế.

Về lại tửu lâu, Ngô Ưu ngồi xuống bên bàn rượu cảnh cửa sổ, trầm mặc khoảnh khắc, sau đó trước gác lại ân oán cá nhân sang một bên, nhìn về phía Thường Thị Kiếm, thấy Thường Thị Kiếm một mực đặt tay lên chuôi kiếm trầm mặc không nói, chỉ khe khẽ thở dài.

Sau khi đào thoát khỏi Trường An Thành, Ngô Ưu mang theo vợ con huynh đệ lặn lội đường xa đến Giang Nam tị nạn, tiện thể tìm một vị sư phụ thích hợp cho Tiểu Đào Hoa. Chính lúc đang bái phỏng tứ xứ thì gặp được Thường Thị Kiếm.

Thường Thị Kiếm là người Trung Nguyên “Đả Ưng Lâu, thường niên chiêu hiền nạp sĩ ở Giang Nam.

Còn về nội tình của “Đả Ưng Lâu, Ngô Ưu lại không phải quá rõ ràng, chẳng qua từ cái tên liền cũng đoán được phần nào. Mười năm trước triều đình “Thiết Ưng Liệp Lộc, vô số người giang hồ nhà tan cửa nát trong trường hạo kiếp kia, trong đó tự nhiên cũng có người may mắn trốn qua một kiếp, thân mang huyết hải thâm cừu tìm đủ mọi cách rình cơ mà động.

Đả Ưng Lâu xuất hiện ngay sau Thiết Ưng Liệp Lộc, trong tất cả các thế lực phản kháng không tính là chi thế lực người đông thế mạnh nhất, nhưng bởi vì thủ đoạn tàn nhẫn, dưới trướng lại có rất đông cao thủ nên vừa mới xuất hiện liền chấn động tới triều đình, độc sĩ Hàn Sinh của Đả Ưng Lâu thường niên đứng đầu bảng trong danh sách tội phạm giang hồ đang bị Tập Trinh Ty truy nã, số tội phạm còn lại cũng đều danh chấn một phương, là thế lực duy nhất trên giang hồ mà Lang Vệ nhìn thấy cũng phải sợ hãi.

Ngô Ưu khinh công siêu tuyệt, huynh đệ bị Lang Vệ truy sát đến chết, có huyết cừu thâm sâu với triều đình, gặp được Thường Thị Kiếm, sau một phen tiếp xúc, tự nhiên mà vậy liền được thu nhận vào trong Đả Ưng Lâu.

Thân là tân nhân vừa mới nhập bọn, Ngô Ưu không quá rõ ràng Đả Ưng Lâu có bao nhiêu người, hang ổ ở đâu, chỉ một mực cùng theo Thường Thị Kiếm đi lại trên giang hồ, lần này từ ngàn dặm xa xôi đi đến Hắc Thành, mục đích chính là vì viên ngọc bội trong tay Tả Thân Vương Khương Nô, tiện thể thông qua Thường Thị Kiếm dẫn kiến, tìm một vị sư phụ thích hợp cho cháu gái. Trước mắt xem ra, chuyến này tính là chạy không công.

- Thường huynh, ngọc bội bị Hứa Bất Lệnh mang đi, tưởng muốn cầm về e rằng khó hơn lên trời, tiếp theo chúng ta nên làm gì mới phải?

Nghe thấy Ngô Ưu dò hỏi, Thường Thị Kiếm nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Ngọc bội nhất định phải cầm về, bằng không không tiện ăn nói với mặt trên. Cái tên Hứa Bất Lệnh này... Ai, vừa rồi thấy thân thủ của hắn, sợ rằng không kém tiền bối trong lâu là mấy, bằng vào ta chắc hẳn không cầm về được, tốt nhất vẫn nên trước đi về phục mệnh rồi tính...

Ngô Ưu khẽ gật đầu:

- Ta có chút ân oán với Hứa Bất Lệnh, nếu có gì cần, Thường huynh cứ mở miệng là được.

Thường Thị Kiếm trầm tư một lúc, sau đó nói tiếp:

- Dưới trướng Túc Vương cao thủ nhiều như mây, cộng thêm bản thân Hứa Bất Lệnh, chắc tạm thời chúng ta không làm gì được hắn. Một mình ta đi về phục mệnh là được, ngươi trước cứ đưa cháu gái tới đô thành Bắc Tề, nếu Tả công nguyện ý thu nhận liền tốt nhất, nếu không nguyện ý ta sẽ nghĩ cách khác cho ngươi.

Ngô Ưu giơ tay làm lễ cảm tạ, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Bắc Tề Tả quốc sư chính là đương đại kỳ nhân, chỉ là nằm ở địch quốc Mạc Bắc, khoảng cách thực sự quá xa xôi, ta sợ Tiểu Đào Hoa không quen với cuộc sống trên thảo nguyên... Nghe nói trên Nhạc Lộc Sơn cũng có một vị lão tiền bối, không biết Thường huynh...

Thường Thị Kiếm khẽ nâng tay lên nói:

- Lão thần tiên trên Nhạc Lộc Sơn kia tính tình cổ quái, không biết đứng về bên nào, hơn nữa trước nay đều là hắn tìm người, chứ không có chuyện người tìm hắn, nếu không phải như thế, chúng ta sớm đã đi qua bái phỏng, có khiêng cũng phải khiêng hắn về trong lâu để hầu.

Nghe vậy, Ngô Ưu khe khẽ gật đầu, có thể gặp được một vị danh sư đã không dễ dàng, há lý nào còn có thể chọn ba nhặt bốn, lập tức liền cũng không nhiều lời...

-------

Túc Châu Thành thành Hắc Thành hơn sáu trăm dặm về hướng tây, lúc này vẫn đang gió êm sóng lặng, tráng cử kinh thiên động địa của Hứa Bất Lệnh chắc phải qua mấy ngày mới có thể truyền về đây.

Trong vương phủ ở nội thành, đèn đuốc sáng trưng, nha hoàn gia đinh đi tới đi lui, dưới sự giám sát của ma ma Đinh Hương, chính đang từ trong khố phòng ôm ra đủ loại sơn hải kỳ trân, ghi lại danh mục, sau đó chuyển lên trên xe ngựa.

Từ Túc Châu đi Giang Nam là một đoạn lữ đoàn rất dài, vì để cho Hứa Bất Lệnh và Lục phu nhân ở trên đường thoải mái chút, quản gia đã đi Lan Châu chuẩn bị sẵn thuyền lớn, còn mang theo sính lễ, đồ dùng quần áo thường ngày, không mười ngày nửa tháng sợ rằng khó mà chỉnh lý hết được.

Đình viện hậu trạch, cảnh tượng cũng tương tự.

Lục phu nhân vừa mới trú ở Túc Châu không đến một tháng, lúc này lại bắt đầu thu dọn đồ đạc tùy thân.

Nữ nhân ở cái thế đạo này, bách tính cùng khổ cũng tốt, gia đình vương hầu cũng được, nữ tử tưởng muốn đi ra lữ du đều không phải chuyện dễ dàng, cũng chỉ những giang hồ hiệp nữ không câu nệ lễ pháp mới có cơ hội lăn lộn bên ngoài.

Lục phu nhân từ nhỏ lớn lên trong tường cao đại viện, trưởng thành một chút liền đến Trường An, kiến thức học được trong sách khả năng rất nhiều, nhưng số lần thực sự đi xa nhà sợ rằng cũng chỉ có mỗi lần tới Trường An kia, trên đường còn là gắng sức đuổi theo, căn bản không có thời gian dạo chơi khắp nơi.

Lần này cùng bảo bối đi xa, trên đường có thể du sơn ngoạn thủy, điểm cuối còn là cố hương nhiều năm chưa từng trở về, tâm tình Lục phu nhân tự nhiên rất tốt, thậm chí có chút hớn hở mong đợi.

Trong khuê phòng, Lục phu nhân đứng trước tủ, cầm lên áo yếm, quần lót gấp gọn bỏ vào trong rương, miệng lẩm nhẩm khúc hát dân ca quê nhà. Vừa mới tắm rửa qua, trên người chỉ mặc đồ lót sát thân màu hồng cánh sen, tóc xõa ra sau lưng, thỉnh thoảng lại khom người cầm lên quần áo phía dưới ngăn tủ, quần mỏng kéo căng, khiến người nhìn mà không khỏi đỏ mặt.

Tiêu Tương Nhi lại không đứng dậy thu dọn đồ đạc, uể oải nằm nghiêng trên nhuyễn sạp, ánh mắt dừng ở dưới váy Lục phu nhân, không biết nhớ ra điều đó, cúi đầu đánh giá chính mình một cái, sau đó lại nhìn Lục phu nhân, nhẹ nhàng “phì một tiếng.

Lục phu nhân chính đang ưu nhã thu dọn đồ đạc, nghe được ngữ khí hơi có vẻ đùa cợt của Tiêu Tương Nhi bèn quay đầu hỏi:

- Tương Nhi, sao thế?

Tiêu Tương Nhi buồn chán phe phẩy quạt tròn, thuận miệng nói:

- Hồng Loan, sau này ngươi phải chịu khổ.

Lục phu nhân tự nhiên không hiểu, ngơ ngác nhíu nhíu mày, sau đó lại xoay người tiếp tục dọn đồ:

- Khổ gì mới được?

- Không nói cho ngươi, đến lúc đó ngươi liền biết.

Bộ dạng Tiêu Tương Nhi như là “người từng trải, khe khẽ thán một tiếng, dời ánh mắt sang chỗ khác.

Lục phu nhân xếp xong quần áo, lại mở ra ngăn tủ bên cạnh tiếp tục thu thập, nghĩ nghĩ liền nhẹ giọng dò hỏi:

- Lệnh Nhi đi đâu? Đã mấy ngày không thấy người, vương phủ hình như cũng đâu bận việc lớn gì.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)