Thế Tử Thật Hung

Chương 388: Gặp lại cái đầu ngươi! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- ...

Cả người Chung Ly Sở Sở vẫn đang khe khẽ run rẩy, vải nơi tay áo sợi tiếp xúc với gương mặt, mang theo dư ôn của bàn tay nam tử, nàng sững sờ nhìn nam nhân trước mặt, quên luôn cả chuyện vươn tay đi cản.

Biển cát hoang vu, trăng sáng sao thưa.

Hai người đứng trên cồn cát, bốn mắt nhìn nhau, thời gian tựa như chậm lại.

Chung Ly Sở Sở nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, chẳng biết vì đâu tâm tạng đột nhiên nhảy động, tâm tư vốn đang loạn như ma bỗng chốc quét sạch, gò má từ từ nóng hổi, lại không biết tại sao mình lại như vậy.

Hứa Bất Lệnh lau nước mắt cho nàng, sau đó dắt ngựa đi tới bên hồ:

- Đi thôi.

Chung Ly Sở Sở vẫn đứng ngây ra đó, thẳng đến khi Hứa Bất Lệnh đi được mấy chục bước mới hoàn toàn hồi thần, đưa tay sờ sờ gò má, bước nhanh đi theo sau lưng Hứa Bất Lệnh:

- Hôm nay... Đa tạ công tử, đều là ta không tốt, không nên nói đùa với ngươi...

Hứa Bất Lệnh nhàn nhã dắt ngựa đi tới:

- Sao gọi là nói đùa được, ân tình ta đã trả đủ, muốn quỵt nợ chiếm tiện nghi của ta chắc?

- Không phải...

Chung Ly Sở Sở đi ở bên cạnh, lại không biết nên nói thế nào, chỉ khẽ lắc đầu nói:

- Ta không cần công tử trả nhân tình, hơn nữa chỉ là một câu nói, công tử không cần phải liều mạng như vậy, lần này... Lần này tính là ta thiếu nợ ân tình của công tử...

Hứa Bất Lệnh quay đầu nhìn sang, có chút buồn cười nói:

- Thiếu nợ ân tình ta không dễ trả đâu, ta là Túc Vương thế tử, quyền tiền danh lợi đều không thiếu, ngươi có thể trả cho ta cái gì?

Chung Ly Sở Sở chớp chớp mắt, cảm thấy cũng đúng, thứ nam nhân muốn chẳng qua là “quyền tiền danh sắc, ba loại trước Hứa Bất Lệnh sớm đã có, loại cuối cùng...

Bước chân Chung Ly Sở Sở thoáng ngừng lại, cảm thấy có gì đó không đúng, len lén liếc Hứa Bất Lệnh một cái … ánh mắt trong veo, không mang theo chút tà niệm nào.

Chung Ly Sở Sở vội ngấm ngầm tự mắng mình một tiếng: Đừng “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nam nhân bình thường mới thích quyền tiền danh sắc, Hứa công tử nhất định không để chữ sắc vào trong mắt nên mới nói vậy, hắn chắc là không thiếu nữ nhân...

- Ừm... Ta biết chút võ nghệ, cũng hiểu được rất nhiều thủ đoạn giang hồ, tỷ như cách giải Tỏa Long Cổ, trên đời sợ rằng chỉ có ta và sư phụ mới biết được, sau này hẳn có thể giúp đỡ...

Hứa Bất Lệnh ngấm ngầm lắc đầu, cảm thấy đầu óc cô gái này khá là chậm chạp, đã nói trực tiếp như vậy rồi mà còn nghe không hiểu, đành chỉ biết gật đầu nói tiếp:

- Cũng đúng.

Hai người làm bạn đi tới bên hồ, Chung Ly Sở Sở nhặt lên ngọc bội từ dưới đất, cầm lên xoa xoa, do dự khoảnh khắc, vẫn hơi không tin con người chính trực như Hứa Bất Lệnh lại sẽ đại hiến ân cần với Ninh Thanh Dạ, lập tức dò hỏi:

- Công tử, ngươi và Ninh Thanh Dạ Ninh cô nương quen nhau thế nào ?

Hứa Bất Lệnh trải tấm thảm ra bãi đất trống ven hồ, lần nữa nhóm lại đống củi hôm qua còn chưa đốt xong, bình thản nói:

- Cũng không có gì, Thanh Dạ chạy tới Trường An giết Trương Tường, công phu không được nên bị đánh thành trọng thương, ta cứu nàng một mạng, thế là đây đó quen nhau thôi.

Chung Ly Sở Sở khẽ gật đầu, cũng ngồi xuống bên đống lửa, tiếp tục hỏi:

- Nghe nàng nói, công tử đối xử với nàng, ừm... Rất đặc biệt, có phải bởi vì dung mạo Ninh cô nương xinh đẹp? Thật ra với tài mạo như công tử, hẳn sẽ không để ý điểm này mới đúng?

Hứa Bất Lệnh cười nhẹ nói:

- Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ta lại không phải ngụy quân tử, cũng yêu thích cô nương xinh đẹp tính cách lại tốt, cái đó cũng không phải chuyện gì xấu xa không thể lộ ra ngoài, sao lại không để ý?

- Hả?

Chung Ly Sở Sở nghiêng nghiêng đầu, hồi vị một phen, cảm thấy lời này cũng có lý, ngụy quân tử mới kính nhi viễn chi với sắc đẹp, chứ chân quân tử đều là “Phát hồ tình chỉ hồ lễ, nhưng mà...

Nhưng ngươi đối với ta, sao lại đến cả “phát hồ tình đều không có, chẳng lẽ cảm thấy ta không xinh đẹp, tính cách cũng không tốt?

Trong lòng Chung Ly Sở Sở lần nữa tuôn lên cảm giác thất bại, ngồi sát đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, nhấp hé môi nói:

- Ừm... Nghe Ninh cô nương nói, công tử rất chủ động với nàng, thường xuyên xum xoe ân cần hỏi han, hệt như... Hệt như những công tử phú quý bình thường khác, có thật vậy không?"

Hứa Bất Lệnh cầm hồ lô rượu lên nhấp một ngụm, ngữ khí mang theo mấy phần chơi cười nói:

- Đến chim chóc đều biết tán tỉnh lấy lòng, nam nhân xum xoe hiến ân cần với cô nương xinh đẹp thì có gì là lạ?

Ta đương nhiên biết đấy là bình thường, nhưng tại sao ngươi lại không hiến ân cần với ta?

Lời này hiển nhiên không thể nói ra miệng được, Chung Ly Sở Sở cảm giác cả người rất mất tự nhiên, lần nữa đưa tay sờ sờ mặt, lại cũng không thể làm gì. Hơi chút hồi tưởng một phen, chợt nhớ lúc trước tán gẫu, Hứa Bất Lệnh từng nói qua ít ngày sẽ đi xuống Giang Nam, nàng cũng muốn quay về Trung Nguyên, hai bên tính là tiện đường, nếu có ý với nàng, hẳn sẽ giữ nàng lại để đi cùng...

Nghĩ tới đây, Chung Ly Sở Sở không khỏi mỉm cười nói:

- Vô luận thế nào, lần này đều phải đa tạ công tử, nếu không nhờ công tử, ta căn bản khó mà lấy được “Băng Hoa Phù Dung bội, trên giang hồ chính đang tranh cướp đến phá đầu vì bốn kiện ngọc khí này. Ừm... Chuyện của ta ở đây tính là làm xong, khả năng liền sẽ lập tức quay về Trung Nguyên, chúng ta tạm biệt ở đây, hi vọng ngày sau có thể gặp lại công tử trên giang hồ...

Đi Giang Nam, Hứa Bất Lệnh phải mang theo Lục di và bảo bảo, tự nhiên không dám mang theo mỹ nhân dị vực quan hệ còn chưa xác định, lập tức gật gật đầu nói khẽ:

- Giang hồ gặp lại.

Chung Ly Sở Sở: ∑( ̄□ ̄*|||

------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)