---------
Gió đêm rì rào, cạnh một ốc đảo trên sa mạc, lạc đà cúi đầu uống nước ven hồ, đảo ảnh vầng trăng hiện lên trên mặt đầm trong vắt, tùy theo từng trận gợn sóng mà không ngừng biến dạng.
Trên gò đất gần đó, Chung Ly Sở Sở choàng váy đỏ đứng nơi cao nhất dõi mắt nhìn về phương xa, làn váy phất phơ theo gió, tựa như lá cờ nhỏ tung bay giữa khoáng dã vô biên, chỉ dẫn hướng đi cho khách tha phương.
Chỉ là dưới màn trời đen kịt, bốn bề hoang vắng chỉ còn lại mỗi tiếng gió, ngoài cát vàng ra thì tìm đâu được nửa bóng dáng người.
- Đứa ngu này...
Vành mắt Chung Ly Sở Sở đỏ ửng, áp ngọc bội lên ngực, nhón chân nhìn quanh, dù vóc người nàng đã đủ cao, lúc này lại vẫn cảm thấy không đủ, hận không thể cao thêm mấy phần, để nhìn được càng xa chút.
Từ sau khi tách ra với Hứa Bất Lệnh, Chung Ly Sở Sở chạy một mạch mấy chục dặm về hướng tây, về lại ốc đảo trước đây từng nghỉ ngơi qua, đứng trên gò đất chờ đợi ròng rã đến tận nửa đêm, đáng tiếc bóng dáng công tử áo trắng sớm chiều ở chung kia mãi vẫn không thấy xuất hiện.
Mới đầu Chung Ly Sở Sở còn ôm theo mấy phần tâm lý cầu may, trong đầu nghĩ thầm: Võ nghệ hắn cao như vậy, nhất định có thể trở về, đợi thêm một lát là gặp thôi...
Nhưng tùy theo thời gian đẩy dời, tâm lý cầu may dần biến thành bàng hoàng, cuối cùng hóa thành kinh hoảng.
Nàng từng muốn chạy đi về xem xem, nhưng lẻ loi một mình, tuy có chút võ nghệ, đối mặt với thiên quân vạn mã lại có thể làm được gì.
Nhưng cứ vậy rời đi, nếu hắn trở về thì làm thế nào...
Thế là Chung Ly Sở Sở đành chỉ biết cứ vậy chờ đợi, hai mắt không dám chớp lấy một lần, trong lòng chỉ còn sót lại mỗi hối hận.
Nếu khi ấy không lỡ miệng, một hai phải muốn ganh đua với người khác, một hai phải muốn xem xem Hứa Bất Lệnh có gì bất đồng với những nam nhân khác không, thì cớ gì xảy ra chuyện thế này?
Thật ra nàng chỉ thuận miệng nói nói vậy thôi, tất cả cũng chỉ vì ở lại Túc Châu thêm mấy ngày, gặp thêm Hứa Bất Lệnh mấy lần, xem hắn có gì bất đồng với những nam nhân khác.
Giờ nàng đã biết đáp án, Hứa Bất Lệnh quả nhiên không giống những nam nhân khác, hắn thật nói được làm được.
Thế nào là “hiệp, chính là “đã nói liền làm, có ân tất báo, nào sợ chỉ là ân tình một chiếc màn thầu một chén nước giữa lúc khốn cùng chán nản, lúc báo ân cũng sẽ có thể đền đáp ngươi cả đời phú quý.
Chung Ly Sở Sở biết mình sai rồi, biết mình không nên trêu đùa với hiệp khách hay là quân tử, nàng không ở lại Túc Châu, cứ thế thành thành thật thật rời đi thì tốt biết mấy. Hoặc giả như đừng đi ganh đua gì cả, để hắn mời mình uống một bầu rượu, ăn một bữa cơm, ân tình giữa đây đó liền sòng phẳng, về sau vẫn là bằng hữu tri kỷ.
Khăng khăng bởi vì nàng nghĩ ngợi lung tung, đến nỗi khiến người ta phải đi liều mạng.
Ân tình hắn thiếu nợ đã được trả sạch, nhưng ân tình mình thiếu nợ hắn thì biết trả thế nào?
Chung Ly Sở Sở gắt gao cắn môi, ném ngọc bội dùng mạng đổi tới xuống đất, sau đó ngồi xổm xuống, trong mắt chất đầy bàng hoàng và bất lực.
Từ nhỏ đến lớn, nàng không có thân nhân, không có bằng hữu, người xem như chí thân duy nhất chỉ có mỗi sư phụ, còn lừa nàng, vốn tưởng rằng trên đời này, đặc biệt là nam nhân, không ai là người tốt.
Nhưng giờ nàng biết, trên đời này vẫn có người có thể phó thác tính mạng, nhưng đến khi biết được điều này thì người đó đã mất đi, có hối hận cũng không kịp nữa...
- A...
Chung Ly Sở Sở đứng lên, đi về phía trước mấy bước, song lại không biết nên đi đâu, nếu quay về đi tìm, công sức Hứa Bất Lệnh liều chết dẫn ra địch nhân liền uổng phí, nhưng rời đi, giang hồ này tuy lớn, ngày sau lại có nơi nào có thể dung thân, sợ rằng nửa đời sau đều sẽ chỉ sống trong hối hận.
Đáng lẽ mới rồi không nên đi, có chết thì cùng chết...
Ánh mắt Chung Ly Sở Sở có chút hoảng hốt, cứ thế ngơ ngác nhìn về phương xa, khẩn cầu trời cao mở mắt, cho nàng thêm một cơ hội, chỉ một lần thôi, nhất định phải phù hộ đứa ngốc kia đừng xảy ra chuyện gì.
Có thể là tâm thành thì linh, khẩn cầu hồi lâu, ông trời tựa hồ thật mở mắt.
Phía cuối tầm mắt từ từ xuất hiện một chấm đen nhỏ, chính đang chậm rãi di động trong biển cát khôn cùng, dưới ánh trăng không có vật gì khác, đến nỗi khiến cho chấm đen kia nổi bật dị thường.
Chung Ly Sở Sở tức thì hồi thần, mở to mắt nhìn điểm đen kia, không dám chớp lấy một lần, sợ chỉ khẽ động điểm đen kia liền sẽ biến mất.
Tê …
Tiếng tuấn mã hí vang từ xa xa truyền đến, lạc đà bên hồ ngẩng đầu lên, thở hắt ra mấy hơi.
- Hứa Bất Lệnh...
Cả người Chung Ly Sở Sở khẽ run lên, gắt gao nhìn chằm chằm điểm đen kia, thẳng đến khi nhìn thấy thân ảnh áo trắng quen thuộc, lúc này toàn thân mới chấn rung, xách váy lao nhanh chạy tới trong cát vàng.
Cát vàng mềm nhũn, chạy vừa vội, mấy lần không giẫm ổn té ngã trên cát, lại vẫn kiên trì đứng lên chạy tiếp.
- Hứa công tử... Ngươi... Ngươi...
Tiếng nói lộn xộn hết cả, tâm huyền căng cứng, sợ điểm đen đang chạy đến trước mặt mà mình nhìn thấy chỉ là người chết.
Đầu bên kia biển cát, Hứa Bất Lệnh chính đang nhai lương khô uống rượu, thấy Chung Ly Sở Sở như bà điên cuống cuồng chạy tới, khẽ nhíu mày ngơ ngác chẳng hiểu gì.
- Hứa công tử... Ô ô...
Khóc đến lê hoa đái vũ, bộ dạng thảm thương, trong đôi mắt xanh biếc, tâm tư bách chuyển, không biết là đang kinh hỉ hay bi thương, khiến người nhìn mà không kìm được chua xót.
- Ách...
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, bèn thu lại hồ lô và lương khô, làm ra bộ dạng như thể vừa tìm được đường sống trong cõi chết, miễn phải cô phụ ý tốt của Sở Sở cô nương.
- Hứa công tử!
- Sở Sở, ta không sao...
- Ô …
Chung Ly Sở Sở tung người chạy vội tới, phát hiện Hứa Bất Lệnh không bị bắn thành con nhím, lo lắng trong lòng rốt cuộc đè xuống, giữ chặt vạt áo Hứa Bất Lệnh, lắp bắp nói:
- Ngươi không sao là được... Ngươi điên rồi phải không? Ai bảo ngươi đi ngăn... Lỡ chết mất thì làm thế nào...
Hứa Bất Lệnh lật người xuống ngựa, nhìn Chung Ly Sở Sở nước mắt như mưa, thở dốc hổn hển, cô nương người ta đã chủ động vậy rồi, hắn thân là đại nam nhân lại đứng ngây ra đó thì không đúng, nghĩ nghĩ, bèn lộ ra ý cười, đưa tay dùng tay áo xoa xoa gương mặt nàng:
- Ngươi không sao là được.