Thế Tử Thật Hung

Chương 386: Hoàng sa hắc hải tương như nghĩ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Dưới ánh trăng, thân binh nỗ lực phân biệt dấu móng ngựa trong cát vàng, mở miệng dò hỏi nói.

Tên tướng lĩnh xách lên binh khí liếc nhìn bốn phía, nhổ một bãi nước miếng nói:

- Đuổi về hướng tây, đuổi hai ngày đến biên cảnh mà vẫn không tìm được người liền đi về bàn giao, đoán chừng khi đó Tả Thân Vương cũng hạ hỏa.

Thân binh khẽ gật đầu, đang tưởng muốn nói gì thêm, chợt nghe “Táp … một tiếng vang nhỏ, bởi từng ma luyện nhiều năm trên chiến trường, lập tức theo bản năng cúi đầu né tránh, lại đã quá muộn.

Tướng lĩnh phát hiện có mũi tên bay tới, đưa tay định ngăn đỡ, nhưng lúc quay đầu đã thấy thân binh mới nói chuyện vừa nãy chính đang nhìn chằm chằm vũ tiễn, từ trên lưng ngựa ngã rạp xuống.

Tê …

Chiến mã giơ cao móng trước, đạp qua trên người thân binh vừa ngã xuống, đến một tiếng rú thảm đều không kịp thét lên, cứ thế biến thành đống thịt nhão.

- Địch tập!

Tướng lĩnh phản ứng cực nhanh, nâng lên binh khí nhìn khắp bốn phía, tìm kiếm quân địch mai phục.

Nhưng giương mắt nhìn lại, chỉ thấy trên cồn cát trước mặt cách chừng trăm bước, một con ngựa cao lớn đang đứng, trên lưng ngựa là nam tử dáng người cao gầy, trường sóc treo bên hông, tay cầm cường cung.

Dưới ánh trăng, ẩn ẩn có thể thấy được trên khuôn mặt như ngọc của nam nhân kia mang theo mấy phần khinh miệt, đưa tay làm động tác giơ lên ngón giữa với hắn.

- Bà mẹ nó!

Tướng lĩnh giận tím mặt, không ngờ người này không chạy, lại còn dám đi về trào phúng. Tuy không rõ thủ thế kia là có ý gì, nhưng hiển nhiên động tác này rất dễ kích lên người khác phẫn nộ.

- Giết …

- Giết! !

Thoáng chốc, ba ngàn khinh kỵ náo động, như phát điên, đồng loạt vọt tới nam tử to gan lớn mật, không coi ai ra gì kia.

Giương cung kéo dây, mưa tên lao vút lên từ trong biển cát, phô thiên cái địa trút về phía cồn cát nơi nam tử đang đứng.

Hứa Bất Lệnh hiển nhiên sẽ không đứng yên cho người ta bắn, tức tốc quay đầu ngựa phi nhanh vào trong biển cát.

Tiếp sau đó, chính là chiến thuật con diều rất phổ biến trong tác chiến kỵ binh.

Trước chạy sau đuổi, bảo trì khoảng cách một tầm bắn, mặt sau không bắn được tới mặt trước, mặt trước tùy tiện loạn xạ lại có thể bắn trúng người.

Luận tốc độ, chiến mã ba ngàn khinh kỵ có tốt đến mấy cũng không hơn được Truy Phong Đạp Tuyết dưới háng Hứa Bất Lệnh, huống hồ khinh kỵ dù ít dù nhiều cũng là khoác giáp, Hứa Bất Lệnh lại chỉ mang một bộ áo bào trắng, không hề nặng chút nào, há sẽ để cho đối phương đuổi kịp.

Khinh kỵ truy sát sau khi phóng hai lượt tên, bị bắn chết mười mấy người liền vội vàng ngừng bắn tên, tránh miễn cung cấp vũ tiễn cho đối phương.

Tướng lĩnh phát giác chiến mã của đối phương thực sự quá tốt, trực tiếp vứt sạch vật tùy thân như lương khô ống tên, chỉ xách theo binh khí vùi đầu đuổi theo, ý đồ bao vây, nhưng mã lực hai bên thực sự quá chênh lệch, bọc đánh vu hồi bao vây hiển nhiên là điều không thể, thậm chí tưởng muốn đuổi theo đều khó.

Chiến mã toàn lực lao nhanh không duy trì được quá lâu, đuổi không tới nửa khắc, tốc độ kỵ quân liền chậm lại.

Tướng lĩnh giận điên người, lại không thể làm gì, chỉ biết trơ mắt nhìn đối phương một người một ngựa nghênh ngang rời đi, nhưng mà...

Đứa này lại không đi!

Thấy phía sau không đuổi kịp, Hứa Bất Lệnh liền cũng thả chậm mã tốc, chậm rãi dừng lại cách một tầm bắn.

Truy Phong Mã rất biết chọc người, phát hiện mấy con ngựa ghẻ đằng sau chạy hết nổi, còn đá đá chân sau, quẫy quẫy đuôi, thỉnh thoảng lại xoay tròn nhảy vọt, hí vang một tiếng.

- Mẹ nó chứ! !

Tướng lĩnh tức đến hai mắt đỏ ngầu, quất mạnh lên hông mã thất, lần nữa vọt tới, kỵ quân theo ở đằng sau cũng giận không thể át, giương cung bắn mấy loạt tên.

Hứa Bất Lệnh như nhặt được chí bảo, vội vàng điều khiển ngựa chạy tới tiếp mũi tên, trở tay phóng trả hai tên bắn rơi mấy người, sau đó tiếp tục chờ.

- A …

Tướng lĩnh khí gần như phát cuồng, cắn răng đưa tay ra hiệu đội ngũ ngừng lại.

Hứa Bất Lệnh thấy thế cũng dừng ngựa trên cồn cát, sau khi xác định không có ai đi vòng bao vây liền cứ thế cưỡi ngựa thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt ba ngàn khinh kỵ.

- Ngươi có giỏi thì qua đây!

Tên tướng lĩnh tức đến sùi bọt mép, ngồi trên lưng ngựa hét ầm lên.

Khoảng cách chỉ một tầm bắn, lại giữa sa mạc hoang vu, tiếng hét rõ nét vang vọng vào tai.

Hứa Bất Lệnh quét mắt nhìn mấy ngàn khinh kỵ, trải tay ra, nhún nhún vai nói:

- Còn đuổi hay không? Không đuổi là ta đi đấy!

Tướng lĩnh siết chặt binh khí, không thốt nửa lời.

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, quay đầu ngựa, tan biến phía sau cồn cát, trước khi đi còn không nhanh không chậm thả lại một câu:

- Đơn kỵ xung phá địch đảm, nhất mã hoành sóc bình bách xuyên. Hoàng sa hắc hải tương như nghĩ, ha ha...

- Ngươi cút đi cho ta!

- Ha ha...

Ngàn dặm cát vàng cứ vậy dần an tĩnh trở lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)