Thế Tử Thật Hung

Chương 385: Hoàng sa hắc hải tương như nghĩ (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh trăng sáng trong vẩy lên biển cát vô tận, trọn cả sa mạc thoạt nhìn hệt như một phiến hải dương màu đen.

Lạc đà và ngựa phi nhanh, kéo ra một đường thẳng trên biển cát êm đềm, phía sau đường thẳng ấy là vô số đao quang và bó đuốc, giống như thuỷ triều từ bốn phương tám hướng trút tới.

Bởi vì cách khá xa, Chung Ly Sở Sở còn chưa phát hiện mấy ngàn khinh kỵ sau lưng, cứ thế ngồi trên lạc đà lao nhanh theo tuấn mã trước mặt, lúc này mới có thời gian đánh giá nam tử ở bên …. áo trắng dính không ít vết máu, đầu tóc hơi có chút tán loạn, trên mặt treo lên mồ hôi và máu tươi, hiển nhiên mới vừa trải qua một trường khổ chiến vô cùng hung hiểm.

Chung Ly Sở Sở nhấp hé môi, trong lòng thực ra còn có chút hỏa khí, mở miệng nói:

- Hứa công tử, ngươi điên rồi phải không? Ngươi là Túc Vương thế tử, lại dám đơn thương độc mã chạy tới vương phủ Tả Thân Vương, còn sợ chết không đủ nhanh chắc?

Hứa Bất Lệnh phóng ngựa lao nhanh trên biển cát, con mắt nhìn thẳng tiền phương, tay trái đưa ra, trên ngón tay treo móc một viên ngọc bội óng ánh, chính đang lung la lung lay trong kình phong.

Chung Ly Sở Sở thoáng sửng sốt, nhìn viên ngọc bội dính máu kia, trong mắt hiện ra mấy phần không thể tưởng tượng:

- Ngươi làm thế vì thứ này? Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi...

Hứa Bất Lệnh quay đầu nhìn sang:

- Hứa Bất Lệnh ta trước nay luôn nói được làm được, ngươi mở miệng, ta cũng đã đáp ứng, tự nhiên sẽ không khước từ.

Chung Ly Sở Sở mím môi, nhìn viên ngọc bội không biết phải gánh nguy hiểm lớn cỡ nào mới lấy được kia, lại không dám giơ tay ra tiếp, chỉ nói khẽ:

- Ta... Ta thật chỉ tùy tiện nói vậy thôi, sớm biết nó ở trong tay Tả Thân Vương, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi tới mạo hiểm...

Hứa Bất Lệnh thần sắc bình thản, ném ngọc bội sang cho Chung Ly Sở Sở:

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

- ...

Chung Ly Sở Sở tiếp lấy ngọc bội còn mang theo chút dư ôn, ánh mắt lại vẫn dừng ở trên mặt Hứa Bất Lệnh, ấp úng nói:

- Ta không phải muốn ngươi trả nhân tình, không cần như thế, ngươi... Ai...

Sạt sạt sạt …

Bỗng nhiên, từ hơn nửa dặm phía sau vang lên tiếng vó ngựa chấn rung mặt đất.

Chung Ly Sở Sở vội vàng quay đầu, sắc mặt lập tức trắng nhợt … chỉ thấy trên đồi cát nơi xa, vô số ky binh khoác giáp như bầy kiến ùn ùn kéo tới, dưới ánh trắng, lưỡi đao trên tay sáng lên như từng đợt sóng biển.

Trường diện trên giang hồ có lớn đến mấy, chẳng qua cũng chỉ hơn trăm người lao vào ẩu đả, so với ngàn vạn kỵ binh xông giết thì thực sự không khác gì trò trẻ nít, cảm giác áp bách bài sơn đảo hải lực đó, căn bản không phải người giang hồ bình thường có thể tưởng tượng.

Chung Ly Sở Sở chưa từng đi qua chiến trường, lúc này trong tròng mắt xanh biếc không giấu được vẻ kinh hoảng, căn bản không nhận ra đằng sau tới bao nhiêu kỵ binh, chỉ cảm thấy khắp nơi trong tầm mắt đều toàn là ánh đao, giống như là biển gầm chính đang cuốn thốc về phía này.

- Chạy mau …

Chung Ly Sở Sở hoa dung thất sắc, thúc mạnh lạc đà tưởng muốn cấp tốc thoát đi, chỉ là lạc đà sức chịu đựng kinh người, thích hợp dùng để bôn ba đường dài, chứ lao nhanh ở khoảng cách ngắn thì chắc chắn không so được với chiến mã dưới háng kỵ binh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh liền sẽ bị đuổi kịp.

Sau khi phát hiện bạch lạc đà dù có vung hết toàn lực cũng không thoát đi được, trong lòng Chung Ly Sở Sở không khỏi sinh ra cảm giác tuyệt vọng, có chút bất lực nhìn sang Hứa Bất Lệnh ở bên cạnh.

Đúng lúc này, Hứa Bất Lệnh đột nhiên hãm chậm tốc độ, gấp giọng nói:

- Ngươi chạy trước, ta đi cản bọn họ.

Nói xong liền kìm cương quay đầu ngựa lại.

- Hả? !

Chung Ly Sở Sở biến sắc, trên mặt hiện rõ lo lắng:

- Ngươi đừng đi, đi nhất định sẽ chết.

Hứa Bất Lệnh nhìn Chung Ly Sở Sở một cái:

- Ta mang ngươi tới, liền sẽ mang ngươi bình yên vô sự trở về, đi đi.

Ba …

Roi ngựa quất mạnh lên lông bạch lạc đà, lạc đà vừa mới giảm tốc lại lần nữa cuồng chạy như bay.

Trong mắt Chung Ly Sở Sở chất đầy kinh ngạc sửng sờ, vội đưa tay định giữ chặt Hứa Bất Lệnh, lại bắt hụt mất, sau cùng đành chỉ biết trơ mắt nhìn nam nhân vừa mới tắm máu phấn chiến kia, nay vì để nàng thoát đi, lại nghĩa vô phản cố lần nữa quay đầu hướng tới vô số lưỡi đao đang kéo tới.

- Đừng, ngươi mau quay lại!

Nước mắt Chung Ly Sở Sở bất giác trào ra, như phát điên muốn giữ chặt lạc đà, lại bị nam nhân kia quay đầu trừng mắt quát:

- Đi mau!

- ... Ngươi...

Chung Ly Sở Sở ngồi trên lưng lạc đà xóc nảy, gắt gao nhìn chằm chằm phía sau, đáng tiếc chỉ sau thoáng chốc, bóng người đó đã tan biến phía sau cồn cát.

- Ngươi điên rồi!

Chung Ly Sở Sở nhịn hết nổi, oa một tiếng khóc lên, nắm tay siết chặt ngọc bội cơ hồ phải dùng tính mạng ra để đánh đổi, ngồi trên lưng lạc đà đang phi nước đại, không biết nên làm gì cho phải...

---------

Đầu bên kia.

Ba ngàn khinh kỵ dưới trướng Tả Thân Vương nắm lấy bó đuốc từ từ tiến tới trong biển cát, men theo dấu chân mơ hồ truy tìm tung tích quái vật kia.

Dẫn đầu kỵ quân chính là tên tướng lĩnh trong đại điện khi nãy, lúc này sắc mặt hắn còn đang trắng bệch, có vẻ vẫn chưa hồi thần từ trong Địa Ngục máu tanh kia.

Chém giết nhiều năm trên chiến trường, nhưng tên tướng lĩnh này chưa từng để cái gọi là “khách giang hồ vào trong mắt, mặc ngươi võ nghệ cao cường bản lãnh lớn đến đâu, gặp phải binh mã, dù là quân ô hợp trong nội địa, chỉ cần biết khai cung bắn tên, có là thần tiên đều bị đơm thành cái sàng.

Nhưng quái vật vừa rồi căn bản không có thể tính là khách giang hồ, đó là Diêm Vương gia bằng xương bằng thịt, cận thân không ngăn được, cách xa bắn không trúng, thoát ra khỏi thành nhảy lên lưng ngựa cũng là Truy Phong Đạp Tuyết, toàn bộ Hắc Thành chỉ có Tả Thân Vương mới có một thớt. Trong biển cát vô biên, bằng vào ba ngàn người làm sao đuổi cho được, mà đuổi kịp lại đã có thể làm sao? Chỉ cần không vây khốn nổi, sau cùng chẳng phải đành chỉ biết trơ mắt nhìn đối phương nghênh ngang rời đi.

Nhưng bị thế tử Tây Lương quân đánh vào tận phủ Tả Thân Vương, thiếu chút lấy xuống đầu lâu Tả Thân Vương, nếu không đuổi, mặc cho đứa này muốn tới thì tới muốn đi thì đi, Tả Thân Vương chắc tức chết mất.

Tên tướng lĩnh không dám cứ vậy tay không đi về, đành phải dẫn theo ba ngàn khinh kỵ dạo quanh trong sa mạc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)