Thế Tử Thật Hung

Chương 384: Du hiệp

Chương Trước Chương Tiếp

- Bảo hộ vương gia …

- A...

Gió tanh mưa máu quét qua trong đại điện vương phủ, thoáng chốc đã lưu lại bốn năm bộ thi thể.

Rất nhiều tân khách bị trường cảnh trước mắt doạ cho sợ vỡ mật, cả lăn lẫn bò giật lùi ra sau, trong mắt chất đầy vẻ kinh hoảng.

Mấy cỗ thi thể trên đất đều chia năm xẻ bảy, Tề Quốc Hải và Hạ Liêm đã tắt thở, nửa phần thi thể nằm dưới đất vẫn mở mắt trừng trừng, thần sắc mờ mịt và khó tin trước khi chết được giữ nguyên.

Mưu sĩ Trần Hiên cũng sắc mặt trắng bệch, giật lui đến trước mặt Tả Dạ Tử, lắp bắp hô quát, lại không biết làm sao để ngăn trở bước chân chính đang khoái tốc đi tới của nam tử tay cầm trường sóc trong đại điện.

Trần Hiên biết rõ để uẩn của Tề Quốc Hải và Hạ Liêm, cả hai đều là cao thủ có tiếng ở Bắc Tề, Tề Quốc Hải tọa trấn Ngự Quyền Quán kinh thành, địa vị tương đương với Tập Trinh Ty “Vạn Nhân Đồ Trương Tường ở Trường Anh, cùng với Trương Tường được xưng là “Nam Trương Bắc Tề, nhân vật thông thiên cỡ đó, không ngờ chỉ chớp mắt liền bị người một đao chẻ đôi, thật sự nghe mà rợn cả người.

Sau khi chứng kiến đồng bọn bị thuấn sát, hơn mười tên môn khách tức thì rõ ràng cân lượng, gắt gao vây quanh trước vương tọa, thần sắc ai nấy đều như lâm đại địch.

Tả Thân Vương Khương Nô ngồi trên chủ vị khẽ biến sắc, đứng dậy bắt lấy bội đao treo bên hông. Một tên bộc nhân già ăn vận kiểu gia đinh một mực ở bên rót rượu cho Tả Thân Vương, lúc này không biết từ đâu lôi ra một thanh Tề Mi Côn, chắn ngang trước người Tả Thân Vương, ánh mắt cẩn thận mà chăm chú:

- Đưa vương gia lui xuống.

- Không kịp nữa rồi.

Sau khi giải quyết xong sáu bảy tên cá tạp nhào tới, Hứa Bất Lệnh vẫn cứ áo không dính máu, tay xách trường sóc đi tới, dừng bước cách Khương Nô chừng hai mươi thước:

- Cho ngươi một lần cơ hội sau cùng, không phải ngày nay sang năm chính là giỗ đầu của ngươi.

Khương Nô được nguyên một đám môn khách gắt gao vây quanh, trong mắt rõ ràng có mấy phần kinh nộ, nhưng thân là vương hầu liệt thổ phong cương, đảm thức và khí độ tự nhiên vẫn phải có, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng áo giáp ma sát vang động, lập tức lạnh lùng nói:

- Hôm nay ngươi không chạy được.

Mang tai Hứa Bất Lệnh khẽ động, phát giác quân đội xung quanh vương phủ đã chạy tới, giơ sóc lên chỉ về phía Khương Nô:

- Ngươi suy nghĩ cho kỹ, nếu ta không chạy được, ngươi chắc chắn sẽ chết trước ta.

Lão bộc đứng trước người Tả Thân Vương cắn răng nói:

- Vương gia, đứa này sâu không lường được, lão nô chưa hẳn có thể ngăn cản, tuyệt đối đừng xung động.

Đạp đạp đạp …

Tiếng bước chân bên ngoài đại điện càng lúc càng vang, đã có thể nghe được tiếng đao xuất vỏ, tiếng dây cung kéo căng.

Ánh mắt Hứa Bất Lệnh từ từ chuyển lạnh, lần nữa bước ra trước một bước.

Khương Nô cắn răng, nhấc tay ném ra ngọc bội, vút qua đỉnh đầu đám tử sĩ.

Bành …

Tiếng cự vang nối gót mà tới.

Thân hình Hứa Bất Lệnh như mãnh long tuốt đất mà lên, trường sóc khua lên một cái, chuẩn xác xuyên qua dây đeo ngọc bội, giày đạp mạnh lên cột trụ, cả người bay vút lên mái vòm, vung sóc quét ngang, trực tiếp bổ ra một lỗ thủng to tướng.

Soạt …

Gỗ vụn và mảnh ngói rơi xuống như mưa, đám đông trong đại điện vội vàng tránh né.

Ngoài đại điện truyền tới tiếng quát mắng và tiếng nỏ tiễn xé gió bay vào.

Khương Nô nhìn lên trên mái vòm, phẫn nộ quát:

- Đuổi theo, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

- Vâng!

Môn khách dưới điện vội vàng triển hiện thần thông nhảy lên nóc nhà, cùng với đám cung tiễn thủ truy đuổi về hướng Hứa Bất Lệnh tháo chạy, chỉ là sai lệch giữa đây đó thực sự quá lớn, đợi khi bọn hắn xông lên nóc phòng, Hứa Bất Lệnh đã giết ra bên ngoài vương phủ, đi qua nơi đâu, nơi đó không một ai còn được toàn thây, vũ khí bình thường căn bản không ngăn được...

--------

Đại lượng quan binh được điều động và tiếng ồn ào quát mắng trong vương phủ đã kinh động đến bách tính phía ngoài, tên bay đan lạc rơi trên mặt đường và phòng xá xung quanh, thương khách bách tính tứ tán tránh né, lạc đà la ngựa bị kinh nhiễu đụng lật quầy hàng ven đường, phố phường bỗng chốc sa vào cảnh hỗn loạn.

Chung Ly Sở Sở không dám chạy loạn, đứng dưới mái hiên bên ngoài tửu lâu, chăm chú theo dõi động tĩnh trên lâu vũ vương phủ, rất nhanh liền thấy được một nam tử áo trắng xách theo trường sóc vung sức xông giết, chính đang tháo chạy hướng ra ngoài thành.

Trong mắt Chung Ly Sở Sở hiện đầy kinh hãi, song lúc này không dám đi qua hội hợp, đành chỉ biết từ mặt bên tháo chạy ra ngoài thành.

- Giết …

Ào ào ào …

Tên nỏ như châu chấu hắt vẫy trên đường phố.

Chung Ly Sở Sở vừa lao nhanh vừa ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy Hứa Bất Lệnh đang vung sức xông giết như đặt mình vào trong mưa tên, trường sóc trên tay vung vẩy như gió, vừa cấp tốc xê dịch tránh né vừa đồng thời thuận tay đoạt lấy một thanh cung cứng từ trong tay quan binh chặn đường trước mặt, sau đó liền dừng bước sau nóc nhà một tòa cao ốc, đưa tay bắt lấy mấy mũi vũ tiễn bắn tới, giương cung như trăng tròn.

Ào ào ào …

Dây cung kéo căng, ba mũi vũ tiễn mang theo tiếng xé gió hãi người nghịch lưu mà lên, trúng ngay tròng mắt dưới mũ giáp của ba tên quan binh, lập tức huyết quang tung tóe, té xuống từ trên nóc nhà.

- Cẩn thận …

Tên tướng lĩnh dẫn đầu tức tốc sấp mình lên nóc nhà, mấy trăm quân sĩ theo ở phía sau cũng tìm chỗ ẩn nấp, giương cung bắn trả.

Tên bay như sao chổi, Hứa Bất Lệnh đứng trên lâu vũ, bắt tên giương cung, tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng vũ tiễn phá không vang lên không ngừng, không mang ống tên lại cường hành bắn ra liền một chuỗi liên châu tiễn mà ngay cả thần tiễn thủ trong quân đều không mấy người làm được, tên nào tên ấy đều tất trúng tròng mắt yết hầu, khiến áo giáp truy binh khoác lên người hoàn toàn mất đi tác dụng, vẻn vẹn chỉ mấy nhịp thở đã có hơn mười người nằm xuống.

Sạt sạt sạt …

Trên mặt đường, đại lượng quan binh và tư binh vương phủ súc dưỡng cũng đuổi ra theo.

Hứa Bất Lệnh ngừng đối xạ, từ trên nóc nhà rút ra trường sóc, lần nữa lao vút ra ngoài thành.

Mặt sau thăng lên yên hỏa và lệnh tiễn, đại đội quan binh chính đang vọt tới bên này, nhưng binh mã nơi xa căn bản không biết vương phủ đã xảy ra chuyện gì, Hứa Bất Lệnh chạy vội trên nóc phòng xá, nhanh đến mức chỉ thấy mỗi một đạo bóng trắng, đợi khi binh mã biết tin chạy tới thì sớm đã không thấy bóng người đâu.

Ước chừng chỉ nửa khắc đồng hồ, Hứa Bất Lệnh đã xỏ xuyên qua Hắc Thành, vọt xuống dưới tường thành mặt tây, binh mã trên tường thành thấy yên hỏa truyền tin, vội tức tốc bị chiến, chính đang tập trung về phía cửa thành.

Chung Ly Sở Sở cũng kịp thời chạy đến, lúc này mới dám tiến lại nôn nóng thúc giục:

- Hứa công tử, chạy mau!

Dứt lời liền lấy ra dao găm chuẩn bị leo lên tường thành, đột nhiên Chung Ly Sở Sở phát hiện cả người nhẹ bẫng, toàn thân được người ôm ngang nhấc lên, tiếp sau chính là trời đất quay cuồng, chuyển mắt đã ở trên tường thành.

Ào ào

Mấy mũi vũ tiễn từ đằng xa vút tới, kèm theo đó là tiếng quan binh phẫn nộ quát lớn.

Chung Ly Sở Sở căn bản không cố được bị người ôm, tập trung mười hai phần tinh thần chú ý mũi tên từ xung quanh bắn tới, tránh miễn biến thành bia đỡ đạn.

Cũng may mũi tên vừa bay đến trước người liền bị Hứa Bất Lệnh vung sóc đẩy ra, phi tốc nhảy xuống từ trên tường thành, lực quán tính cực mạnh chấn cho Chung Ly Sở Sở khẽ hừ một tiếng, lại không dám loạn động.

Giương mắt nhìn lại, mấy chục người cũng phi tốc nhảy xuống từ trên tường thành, chính đang phi tốc đuổi tới bên này.

Thần tình Chung Ly Sở Sở căng cứng, lo lắng nói:

- Thả ta xuống, chính ta chạy.

Hứa Bất Lệnh gánh lấy nàng, khoái tốc xỏ xuyên qua toàn bộ Hắc Thành, lúc này chính đang thở dốc hổn hển, không có thời gian đáp lại.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, thoáng chốc truy binh theo ở phía sau đã bị bỏ lại, tiến vào phiến hoang mạc không người ngoài thành.

Kình phong thổi cho đầu tóc Chung Ly Sở Sở bay tứ tung, mép váy hất lên, trùm tới trên mặt Hứa Bất Lệnh, lại bị hắn vung tay quét đi.

Chung Ly Sở Sở sấp mình trên vai Hứa Bất Lệnh, cảm giác sau lưng lạnh lẽo, hình như mông đít đang lõa lộ ra ngoài, nhưng lúc này đã không cố được nhiều như vậy, chỉ biết đỏ mặt lên dùng tay đè ép mép váy, bởi vì chạy quá nhanh nên tác dụng không lớn, rõ ràng có thể cảm giác được hơi thở của nam tử đang phun lên chân mình.

Toàn thân Chung Ly Sở Sở nổi đầy da gà, lại chỉ có thể ngấm ngầm tự nhủ: Tình hình khẩn cấp thế này, chắc hắn không có tâm tư để nhìn đâu...

Thấy truy binh phía sau đã không thấy bóng dáng, Chung Ly Sở Sở đưa tay vỗ vỗ lên lưng Hứa Bất Lệnh:

- Hứa công tử, không còn truy binh, thả ta xuống...

Hứa Bất Lệnh khiêng Chung Ly Sở Sở đi thẳng tới phiến rừng buộc ngựa và lạc đà, lúc này mới thả nàng xuống, tháo dây cương trở mình lên ngựa.

Nét mặt Chung Ly Sở Sở lúc đỏ lúc trắng, buồn bực cúi đầu chỉnh sửa váy áo, sau đó xoay người bò lên lạc đà, tiếp tục đào tẩu về hướng tây.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)