Trong tửu lâu bên đường, Chung Ly Sở Sở tiếp lấy khăn lụa che mặt từ trong tay tiểu cô nương bím tóc sừng dê, đảo mắt tiếp tục nhìn ra ngoài cửa, chỉ tiếc Hứa Bất Lệnh đã tan biến trong cửa chính vương phủ từ lúc nào.
- Tỷ tỷ, tròng mắt ngươi đẹp quá!
Tiếng nói chuyện của tiểu cô nương lần nữa truyền đến, còn chạy tới bên cạnh nàng, nghiêng đầu đánh giá, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy vẻ hiếu kỳ.
Chung Ly Sở Sở thấy không có trực tiếp đánh lên, hơi khẽ thở phào, không thể trực tiếp chạy vào theo, liền đành chỉ biết thành thật đợi trong tửu lâu. Thấy tiểu nha đầu đáng yêu kiễng chân dò xét mình, Chung Ly Sở Sở bất giác mỉm cười, lần nữa ngồi lại trên ghế, ôn nhu nói:
- Tiểu muội muội cũng rất đẹp!
Tiểu cô nương bím tóc sừng dê nhấp hé môi, thấy nàng không có vẻ gì là không cao hứng, bèn xích lại gần thêm chút để quan sát cho kỹ.
Đi cùng tiểu cô nương là một vị phụ nhân, chính đang bắt chuyện tiền phòng với chưởng quỹ tửu lâu, lúc này cũng quay đầu liếc mắt nhìn lại, cười nói:
- Tiểu Đào Hoa, lên lầu nghỉ ngơi, lát nữa thúc thúc về mà thấy ngươi còn nghịch ngợm, lại mắng nữa bây giờ.
- Mẹ, lát nữa con lên sau, cũng đâu có vội.
Tiểu Đào Hoa cười hì hì, hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải Chung Ly Sở Sở.
Chung Ly Sở Sở đánh giá váy ngắn trắng xanh đan xen trên người tiểu cô nương, ôn nhu nói:
- Tiểu Đào Hoa, ngươi từ nơi khác tới ?
Tiểu Đào Hoa “Ừm một tiếng, chạy lại ngồi xuống bên người Chung Ly Sở Sở, bởi vì ghế hơi cao chút, nàng phải dùng tay chống đỡ, giày thêu đung đưa đá đá mép váy:
- Tới từ nơi xa lắm, ừm... rất xa, tỷ tỷ thì sao?
Chung Ly Sở Sở liếc nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại quay đầu, cười cười, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Chắc chắn xa hơn Tiểu Đào Hoa.
Tiểu Đào Hoa không tin, hiếu kỳ nói:
- Tỷ tỷ cũng là người giang hồ?
Chung Ly Sở Sở thoáng sửng sốt:
- Đúng rồi, Tiểu Đào Hoa nhỏ thế này mà cũng là người giang hồ? Đi theo người lớn à?
Tiểu Đào Hoa nghiêm túc lắc lắc đầu:
- Bá bá nói, giờ ta cũng là người giang hồ... Trước kia ở trong một tòa thành cực kỳ lớn, gặp phải kẻ xấu, phụ thân chết rồi... Bá bá nói lớn lên phải báo thù, vậy nên ta chính là người giang hồ...
Nói đến đây, Tiểu Đào Hoa rõ ràng có chút buồn bã không vui, nắm tay siết chặt tiểu hà bao bên hông.
Nghe thế Chung Ly Sở Sở không khỏi nhíu mày, hành tẩu giang hồ, ân oán kiểu này thực ra rất phổ biến, nhưng một tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu như vậy, từ nhỏ lại bị dạy bảo chuyện này, hiển nhiên không đúng.
- Ừm... Đừng nghe bá bá, đợi sau này lớn rồi, muốn làm người giang hồ hẵng làm người giang hồ, không muốn làm thì thôi đừng làm...
Tiểu Đào Hoa ngại ngùng cười đáp:
- Ta muốn làm người giang hồ.
- Hả?
Chung Ly Sở Sở nhíu mày càng sâu, hơi có chút nghi hoặc hỏi:
- Vì báo thù cho cha ngươi? Chuyện này đợi lớn rồi hẵng tính ...
Tiểu Đào Hoa lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, liếc nhìn mẫu thân nơi xa, sau đó nhảy xuống từ trên ghế đẩu, tháo tiểu hà bao bên hông, lộ ra nén bạc trắng bên trong:
- Phụ thân rất thương ta, bị người xấu hại chết, nhất định phải báo thù... Chẳng qua không chỉ riêng mỗi báo thù, trước kia ở gian hàng đoán mệnh của bá bá, ta gặp được một vị đại ca đặc biệt tốt, đại ca tìm ta đoán mệnh, ta nói ta không biết đoán mệnh, đại ca lại vẫn để ta đoán, sau đó ta nói đại ca ca hôm sau lại tới, để bá bá lần nữa tính lại cho hắn. Đại ca ca nói nhất định sẽ tới, còn hứa với ta, kết quả... Kết quả ta đi mất. Đại ca ca kia hôm sau tới không tìm được ta, chắc là giận lắm, bạc đều thu... Phải trả bạc lại cho hắn, còn phải xin lỗi, bá bá nói người giang hồ đều coi trọng khoái ý ân cừu, chỉ cần thành người giang hồ, sau này gặp lại đại ca ca sẽ không trách ta…
Nghe được những lời này, Chung Ly Sở Sở thật sự không biết nên nói gì cho phải, lắc đầu cười khẽ nói:
- Đại ca ca kia biết Tiểu Đào Hoa nhớ lâu như vậy, dù không phải người giang hồ cũng sẽ không trách Tiểu Đào Hoa, sau này nhất định còn gặp lại.
- Ừm.
Tiểu Đào Hoa cất nén bạc đi, treo về lại bên hông, cười hì hì nói:
- Tròng mắt tỷ tỷ thật dễ nhìn, sau này gặp phải tướng công nhất định cũng sẽ rất đẹp, giống như vị đại ca ca kia.
Chung Ly Sở Sở nhấp môi cười nhẹ, đưa tay vuốt vuốt bím tóc sừng dê, nghĩ nghĩ lại dò hỏi tiếp:
- Tiểu Đào Hoa đã bắt đầu học võ công chưa?
Tiểu Đào Hoa nhẹ gật đầu, lại có chút không cao hứng:
- Muốn học, bá bá dạy mấy ngày liền không dạy nữa, sau đó lại tìm một vị bá bá khác, cũng không dạy ta, sau cùng gặp được một vị gia gia, khua múa đại thương, giống hệt mãi nghệ trên phố, ta rất muốn học, đáng tiếc gia gia kia dạy mấy ngày liền cũng không dạy nữa...
Chung Ly Sở Sở lắc đầu cười nhẹ:
- Đừng nản chí, nữ nhi tập võ vốn không dễ dàng, rất khổ rất mệt, ừm... Bé gái tốt nhất vẫn nên học chút nữ công, đọc sách viết chữ, lớn lên tìm tướng công là tốt nhất.
Nghe vậy, Tiểu Đào Hoa giơ lên tay nhỏ gãi gãi đầu, nghi hoặc hỏi:
- Học võ công khổ lắm à?
Chung Ly Sở Sở nghiêm túc gật đầu:
- Khổ lắm, đông hè không nghỉ, ngày ngày phải đứng trung bình tấn đi mai hoa thung, luyện nhiều, mặt liền rám đen, chân cũng trở nên thô to, vóc người không cao lên được…
Tiểu Đào Hoa nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Chung Ly Sở Sở, chớp chớp mắt hỏi:
- Vậy võ công tỷ tỷ chắc là không cao?
- ...
Chung Ly Sở Sở khẽ nghiêng đầu, sờ lên mặt mình một cái, cũng không biết là nên cao hứng hay không cao hứng, chăm chú gật đầu nói:
- Đúng rồi, võ công không cao.
- À...
Tiểu Đào Hoa chăm chú suy xét một phen:
- Thật ra luyện võ cũng không khổ lắm đâu, chẳng phải có sách dạy sẵn rồi đấy thôi, xem qua một lần, chiếu theo đó đánh mấy lần, bá bá liền nói học xong ...
? ?
Chung Ly Sở Sở nghe mà không khỏi mơ hồ, tưởng chỉ là lời của trẻ nít. Nàng từ nhỏ liền biết nhân tâm hiểm ác, có lẽ cũng là sợ tiểu cô nương đáng yêu này bị trưởng bối dạy lung tung, nghiêng đầu cười tủm tỉm đánh giá Tiểu Đào Hoa, vươn tay sang bên hông mò mẫm một phen, lấy ra một cuốn sách nhỏ, kín đáo đưa cho Tiểu Đào Hoa:
- Đây là thứ rất lợi hại, rảnh rỗi thì cầm ra lật xem, sau này thật làm người giang hồ, cứ dựa theo phương pháp ghi trên đó, phối ít đồ phòng thân... Chẳng qua phải làm cô nương tốt, đừng có tùy tiện giết người, giết người dính nhân quả, có thể chạy thì cứ chạy, đừng đấu khí với người ta...
Tiểu Đào Hoa cầm lấy sách nhỏ, khá là lúng túng nói:
- Tỷ tỷ tên là gì? Đợi ta lớn lên có thể hành tẩu giang hồ lại đi tìm tỷ tỷ.
- Chung Ly Sở Sở, ừm... Ta cũng có chút thanh danh, đến lúc đó ngươi cứ tới mặt nam hỏi dò, hẳn có thể tìm được ta.
- Ta hình như phải đi đại thảo nguyên, cũng không biết là nơi nào...
Chính đang tán gẫu, phụ nhân kia đã bắt chuyện xong với chưởng quỹ, quay đầu gọi sang bên này:
- Tiểu Đào Hoa, lên lầu nghỉ ngơi.
- A!
Tiểu Đào Hoa nhảy xuống từ trên ghế, cười với Chung Ly Sở Sở một tiếng, quay đầu chạy chậm đi lên bậc thang, trước khi lên lầu còn phất phất tay.
Mặt Chung Ly Sở Sở mang theo ý cười, cũng đưa tay vẫy vẫy.
Đưa mắt nhìn theo hai mẹ con tan biến ở phía cuối thang lầu, Chung Ly Sở Sở khẽ thở dài, đang định cảm thán mấy câu “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, đột nhiên phát hiện vương phủ nơi xa bóng người tuôn động, mấy trăm cung tiễn thủ nắm lấy cường cung kình nỏ từ các nơi xông vào vương phủ, không ít người đã bò lên trên nóc phòng, nét mặt đằng đằng sát khí.
- Chậc …
Chung Ly Sở Sở bị dọa cho hồn phi phách tán, vội vàng đứng dậy chạy ra tửu lâu.
…