Ba …
Hứa Bất Lệnh còn chưa dứt lời, tất cả bá quan tại tràng đều đứng bật dậy, đặc sứ tới từ kinh thành cũng trợn mắt nhìn.
Sắc mặt Khương Nô trầm xuống:
- Ngươi muốn bản vương cắt đất cầu hoà?
Hứa Bất Lệnh trải tay ra, nhún nhún vai nói:
- Mặt nam Kính Nguyên đã hoàn toàn nằm trong tay phụ vương ta, ngươi không chiếm về được, càng không cần nhắc đến lấy về Vọng Nam Quan. Ngươi ta điều quá nửa binh lực đối chiến ở Nguyên Châu, tổn thất mỗi ngày không khác gì trích máu. Nếu Tả Thân Vương cảm thấy có thể lấy đó mài chết Đại Nguyệt thì cứ tiếp tục đánh, ta chỉ phụ trách chuyển lời, còn đáp ứng hay không là chuyện của các ngươi.
Dứt lời, bầu không khí trong đại điện đột ngột trở nên trầm mặc.
Kỳ thực với thế cục hiện tại, Trần Hiên và đám mưu sĩ cũng nhìn ra được. Túc Vương phá Vọng Nam Quan, tám vạn Tây Lương quân và hơn mười vạn Tây quân Đại Nguyệt cùng lúc hiện diện ở Nguyên Châu, phía Bắc Tề chính đang không ngừng điều binh từ các nơi khác đến tiếp viện, muốn phá Nguyên Châu không mất mấy năm thì đừng hòng làm được, đánh về Vọng Nam Quan càng là xa không thể chạm, hai bên đều sa vào cục diện khó mà tiến thêm.
Đánh lên, lương thảo, binh lính, quân lương …. tiêu hao mỗi ngày đều là con số trên trời, chỉ xem ai hao không nổi trước. Bắc Tề nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm, thật không dễ dàng mới tích súc được chút vốn liếng, giờ cầm đi hao tổn với Trung Nguyên đất rộng của nhiều rõ ràng là hành vi bất trí, đoán chừng kết cục sau cùng sẽ hoặc là chiến sự mở rộng trực tiếp đập nồi dìm thuyền, hoặc là lấy cương vực khống chết trên thực địa làm giới hạn, hai bên đồng thời thu binh.
Lực lượng Bắc Tề không đủ, Đại Nguyệt chính đang thanh trừ nội bộ, toàn tuyến khai chiến ngay lúc này, với ai đều không thích hợp. Kính Nguyên đã đổi chủ, hai bên còn tiếp tục đánh chẳng qua là vì không hạ mình được thôi.
Khương Nô trầm mặc khoảnh khắc, sau đó bình thản nói:
- Việc này bản vương tự sẽ châm chước, ngươi còn có điều gì muốn nói ?
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ nói tiếp:
- Còn chút việc riêng, nghe nói ở chỗ Tả Thân Vương có một viên ngọc bội tên là “Băng Hoa Phù Dung, ta thiếu nợ ân tình người khác, tới lấy giùm, còn mong Tả thân vương có thể giao cho ta.
- ...
Đám đông trong đại điện đều khẽ nhíu mày, Thường Thị Kiếm chính đang ngồi ngoài điện theo dõi lại đã sầm mặt xuống.
Nghe được lời này, Khương Nô chỉ khẽ cười nhẹ, từ bên hông tháo xuống một viên ngọc bội thông thể óng ánh, cầm trong lòng bàn tay giơ lên xem xem:
- Ngọc bội này là vật gia truyền của bản vương, mấy năm gần đây có nghe đồn thổi lung tung, người tưởng muốn có được viên ngọc bội này nhiều lắm, ngươi một thân một mình tới phủ bản vương đòi muốn ngọc bội, dù bản vương đưa cho ngươi, ngươi liệu có cầm đi được không?
Xung quanh đại điện, hơn mười tên môn khách và đám Tề Quốc Hải, Hạ Liêm đều hít sâu một hơi, súc thế đợi phát.
Hứa Bất Lệnh quét nhìn trái phải một lượt, nắm lấy trường sóc, chậm rãi tháo bỏ dây buộc bao bọc:
- Tả Thân Vương và phụ vương ta đối đầu ở tây bắc mấy chục năm, dù là địch thủ, nhưng mặt mũi nên có, Hứa gia ta sẽ không không cấp. Hôm nay là thọ yến của Tả Thân Vương, ta tới cửa chúc thọ, khách khí tán gẫu với ngươi, không hề muốn ngày vui thấy máu...
Vải đen rơi xuống, lộ ra trường sóc trắng như tuyết, thông thể được khắc hình rồng, mũi sóc dài hai xích, lưỡi đao sáng loáng.
Hứa Bất Lệnh một tay cầm sóc, mũi sóc chỉ xéo mặt đất, giương mắt nhìn về phía Khương Nô:
- ... Nhưng nế vương gia không biết điều, vậy thì đừng trách Hứa gia ta thất lễ.
- Phốc …
Có mấy tên môn khách tại trường không nhịn được cười ra tiếng, giống như đang nhìn một đứa ngu.
Tề Quốc Hải và Hạ Liêm lại vẫn nhìn chằm chằm trường sóc cán khắc hình rồng kia, trong mắt khó che vẻ kinh diễm.
Khương Nô đánh giá trường sóc trong tay Hứa Bất Lệnh một lượt, sống lưng bất giác thẳng lên mấy phần:
- Thủy Long Ngâm... Một giáp trước, Hứa Liệt công phá đô thành Đại Tề ta, đoạt lấy trọng khí trấn quốc này từ trong tay quốc quân Đại Tề, thứ này ngay cả bản vương đều chỉ nghe nói qua. Vốn tưởng rằng đời này khó mà nhìn thấy... Tiểu tử ngươi, phần hạ lễ này đúng là rất nặng!
Hứa Bất Lệnh híp mắt lại:
- Đưa hay là không đưa?
Khương Nô giơ tay lên, treo ngọc bội trên đầu ngón tay:
- Có gan thì tới mà lấy.
Bành …
Ngay trong nháy mắt đó, đại sảnh đèn đuốc sáng trưng chợt nổi gió, nền gạch sáng như tuyết nứt ra, quá nửa cây nến trong sảnh bỗng chợt tắt ngúm.
Đám tân khách tại trường chỉ thấy nam tử áo trắng vừa mới nãy còn đứng yên ở chính giữa đại điện, chớp mắt đã mất đi bóng dáng, chỉ để lại nền gạch nứt nẻ tứ tung.
Cùng lúc, Tề Quốc Hải và Hạ Liêm đột ngột tuốt đất mà lên, rút ra bội kiếm và kim đao bên hông, đánh úp về phía Hứa Bất Lệnh đang tung mình giữa trời.
Xoạt xoạt xoạt …
Tiếng rút đao tứ khởi, tiếng quát mắng ầm vang trong đại sảnh.
- A...
Hứa Bất Lệnh tay cầm trường sóc, quét ra một đạo loan nguyệt giữa không trung, chỉ sát na, ánh bạc đã quét tới trước mặt Tề Quốc Hải đang xông tối.
Kiếm thuật Tề Quốc Hải được xưng tiến vào tiền tam giáp tại Bắc Tề, bảo kiếm trong tay cũng là danh binh thế gian ít có, thân hình như thương ưng áp sát Hứa Bất Lệnh, vốn định thi triển sở học cả đời, chỉ là ánh bạc vừa chớp qua trước mắt, lại đã phát hiện thân ảnh áo trắng kia vòng qua, đánh úp Hạ Liêm ở đằng sau.
Thấy Hứa Bất Lệnh để hở sau lưng, trong đầu Tề Quốc Hải chớp qua một tia mừng trộm khi bắt được sơ hở, lập tức đưa tay vung kiếm đâm tới lưng Hứa Bất Lệnh.
Nhưng mà một kiếm đâm ra mang theo bản năng tập võ cả đời này, động tác có, lại không nhìn thấy mũi kiếm đâu.
Trong mắt Tề Quốc Hải thoáng hiện nghi hoặc, lúc này mới phát giác đại sảnh chính đang xoay tròn, trên dưới điên đảo.
Trong tầm mắt của hắn, có nửa thân người ai đó đang rơi rụng từ trên không trung, thân khoác áo bào hoa mỹ, chỉ là từ vai phải đến eo trái bị cắt đôi, nửa người trên đã không thấy, tay phải còn cầm kiếm, cơ bắp theo bản năng làm ra động tác đâm tới, vòi máu cũng vừa mới phun ra.
Nửa người này, hình như là ta...
Ý niệm sau cùng trong đầu Tề Quốc Hải chính là nghi hoặc khó mà nghĩ thông này.
Làm sao có người có thể nhanh đến mức khiến trong lòng hắn còn chưa sinh ra cảm giác hoảng sợ liền đã chết thế này...
Dạ Tử nói không sai, đây quả thật không phải là người, đây là quái vật...
Ào ào …
Trường sóc như du long khoái tốc quay cuồng trong đại điện, mũi sóc bén nhọn vô cùng, chém đứt binh khí và thân thể mà không phát ra nửa điểm tiếng vang, như thể chỉ là một đạo ngân quang xẹt qua trên người.
Hạ Liêm chậm một bước, lại kịp thời phát hiện cảnh tượng khiến người trợn tròn mắt này, loan đao trong tay cấp tốc xoay chuyển hóa thành thế thủ chắn ở trước người.
Đáng tiếc trên tay đột nhiên truyền đến cảm giác nhẹ bẫng, mắt Hạ Liêm chỉ kịp thấy nam tử áo trắng giống như quỷ dị, giơ chân đạp lên cột trụ trong đại điện, cong người giữa trời, vọt mạnh về phía đám môn khách vương phủ chính đang nắm lấy đao binh nhào tới.
Cúi đầu nhìn lại, ngực hiện ra một đạo huyết tuyến thẳng tắp, tơ máu từ trong người bắt đầu phun ra...
- A …
Bịch ..
Bành …
Nháy mắt, vẻ chế giễu trên mặt đám tân khách bỗng chốc chuyển thành chấn kinh, tiếng kêu thét và kinh hãi xen lẫn với tiếng thân thể rơi rụng vang lên khắp nơi.
Tả Dạ Tử đứng ngây ra đó, tay phải nâng lên, lại chưa nắm chặt bảo kiếm tùy thân, tròng mắt cơ hồ lồi ra, gắt gao nhìn chằm chằm bóng trắng cơ hồ không thể bắt kịp kia.
Đại điện bỗng chốc biến thành Tu La Trường, lại mang đến cho Tả Dạ Tử cảm giác như đã từng thân thuộc … hắn nhớ mang máng lúc còn nhỏ, tay cầm kiếm trúc kiếm đứng chém vào trong bụi cỏ, cảnh tượng cũng tương tự thế này, tùy ý vung vẫy, cây cỏ một phân thành hai, cứ thế bị chém đứt, xác xơ tơi tả.
Nhưng thứ hắn chém đứt khi đó là cây cỏ, còn đây lại là người sống!
- A...!
- A …
Xoạt xoạt …
Trong đại điện như bị cuồng phong cuốn thốc qua, máu thịt bay ngang, bàn ghế tứ tung, lại không thấy rõ được cơn cuồng phong kia.
Ngoài điện, Thường Thị Kiếm vốn đang nắm lấy bảo kiếm bên hông, lúc này lại vội vàng thả lỏng, sợ bị tai bay vạ gió.
Trong mắt Dã Đạo Nhân Ngô Ưu lại hiện đầy tuyệt vọng, tuyệt vọng như thể một con kiến hôi đứng dưới bầu trời, con kiến có thể trông thấy thanh thiên bạch nhật, nhưng thân là một con kiến hôi, làm sao vào được trong mắt trời xanh!
- Giết …
- A …
...