Trong vương phủ, khách khứa như mây, gần như toàn bộ danh nhân kỳ sĩ trong cảnh nội Tả Thân Vương quản hạt đều phái người đưa lễ tới.
Trần Hiên mang theo Tả Dạ Tử và hai vị khách nhân từ xa tới đi vào trong thiền điện vương phủ, Thường Thị Kiếm và Ngô Ưu là người giang hồ, tự nhiên không tư cách nâng chén cạn ly với vương hầu một nước mà chỉ được xếp ngồi cùng với đám hương thân tiểu lại.
Trần Hiên và Tả Dạ Tử thì trực tiếp đi vào chính điện, an vị sau bàn trà ở mặt trước nhất.
Lúc này trong chính điện vàng son lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng, mười mấy bàn trà chia làm hai dãy trái phải, ngồi tại trường đều là quan to hiển quý Bắc Tề và mấy tên tướng lĩnh của tả lộ quân.
Tả Thân Vương Khương Nô ngồi ở vị trí chủ tọa, trước đây từng thề không phá Túc Châu không gỡ giáp, lúc này trên thân vẫn khoác chiến giáp màu vàng, tóc dài xõa xuống, khá có mấy phần hào khí của lão tướng sa trường.
Chính giữa đại điện, sứ thần do quân chủ Bắc Tề phái tới chính đang tụng đọc lời chúc do hoàng đế đích thân ngự bút sáng tác.
Hai quân nhân tương đối có địa vị là Tề Quốc Hải và Hạ Liêm ngồi sau bàn trà sát bên cạnh.
Tề Quốc Hải tuổi hơn bốn mươi, là tổng giáo đầu Ngự Quyền Quán Bắc Tề, chính đang ở tuổi tráng niên, tính là cao thủ số một số hai ở kinh thành Bắc Tề, thấy Tả Dạ Tử đi tới bèn mở miệng nói:
- Dạ Tử, sao giờ mới tới?
Tề Quốc Hải và Tả Thanh Thu thuộc về cùng một lứa, tính là trưởng bối, trước đây cũng từng chỉ điểm qua Tả Dạ Tử. Thái độ Tả Dạ Tử tương đối cung kính, khẽ gật đầu nói:
- Vừa rồi cùng Trần đại nhân đi gặp hai người giang hồ, nói có nhân tuyển thích hợp muốn cho sư phụ xem xem, nên đi qua hàn huyên một tiếng.
Hạ Liêm vóc người vô cùng cao lớn, thích võ thành si, nghe được lời này lập tức quay đầu sang:
- Quan môn đệ tử của quốc sư, bậc cửa cao lắm, hiện nay trong thế hệ trẻ Bắc Tề, người có thiên phú tốt hơn Tả công tử chắc chỉ mỗi sư huynh ngươi, tính đến bên phía Trung Nguyên cũng chỉ có Mai Khúc Sinh và Hứa Bất Lệnh. Chẳng lẽ nhân tuyển kia còn tốt hơn cả Tả công tử?
Tả Dạ Tử thản nhiên cười nhẹ đáp nói:
- Thiên hạ lớn lắm, kỳ nhân đời nào chẳng có, chuyến đi Trường An lần này, ngược lại khiến ta hiểu được cái gì gọi là “trời cao đất dày.
Tề Quốc Hải bật cười tiếp lời:
- Có tâm thế như vậy là tốt, chẳng qua người tập võ liền nên có ngạo khí. Mai Khúc Sinh và Hứa Bất Lệnh cũng chỉ là có chút tiếng tăm trong lứa tuổi trẻ ở Trung Nguyên thôi, Dạ Tử vốn là nhân kiệt, hiện tại có lẽ có sai lệch, nhưng khổ tu mấy năm tự nhiên hẳn sẽ đuổi kịp.
Tả Dạ Tử thoáng hồi tưởng một phen, lát sau mới nhẹ giọng nói:
- Cái tên Hứa Bất Lệnh kia, ừm... Không thể tính là người nữa rồi, đã trúng Tỏa Long Cổ mà vẫn lợi hại đến mức khiến người kinh sợ, nghe thám tử nói, gần nhất còn được đến giải dược từ Tây Vực, Tỏa Long Cổ vừa giải, không biết còn sẽ lợi hại đến mức nào, thực sự khó mà tưởng tượng.
Hạ Liêm lắc đầu:
- Thanh danh lớn đến mấy thì cũng vẫn là người, Tả công tử chưa từng đi ra giang hồ, trận chiến đầu tiên liền gặp phải Hứa Bất Lệnh, đối với người này có chút lau mắt mà nhìn cũng là điều dễ hiểu, đợi ngày sau thấy nhiều thiên kiêu trên thế gian, liền sẽ phát hiện thật ra cũng chỉ thế mà thôi.
Chính đang trò chuyện, đột nhiên có một tên hộ vệ tất tả chạy tới ngoài điện.
Bởi vì đặc sứ đến từ kinh thành chính đang tụng đọc lời chúc của quân chủ, tân khách cũng chỉ dám nhỏ giọng xì xào, cứ vậy lỗ mãng xông tới, hiển nhiên không hợp lễ số.
Nhất thời, đặc sứ tay nâng thánh chỉ ngừng đọc, Tả Thân Vương Khương Nô nhướng mày, mở miệng hỏi:
- Có chuyện gì mà vội vàng thế, Hứa Du đánh tới chắc?
- Ha ha ha...
Trong đại điện vang lên mấy tiếng cười nhẹ, ánh mắt chúng nhân đổ dồn về phía tên hộ vệ vừa mới bất ngờ đi vào.
Hộ vệ sắc mặt kinh hoảng, tiến đến khom lưng báo nói:
- Vương gia, bên ngoài có khách nhân, tự xưng Túc Vương thế tử Hứa Bất Lệnh, tới chúc thọ cho vương gia.
- ...
Tân khách tại trường đều sửng sốt, ngay cả Tả Dạ Tử và Trần Hiên cũng đều nhíu mày, phản ứng đầu tiên chính là có người tới rêu rao đánh lừa ăn chực tiệc rượu.
Chẳng qua rêu rao đánh lừa thì cũng nên báo tên họ đại hộ nào đó gần đây thôi, chứ Túc Vương tuy cách cũng gần, nhưng người ta là vương khác họ của nước địch, hai bên đối đầu nhau có gần một giáp, chẳng lẽ còn có người chưa từng nghe qua?
Khương Nô khẽ nghiêng đầu, thoáng sửng sốt mất một lúc mới xác định mình không nghe lầm, không khỏi trầm giọng nói:
- Khách khứa trời ơi đất hỡi gì cũng tiến vào bẩm báo, Hứa Du mà dám phái con trai tới chúc thọ, bản vương cắt đầu làm bô cho hắn.
Ngữ khí mang đầy nộ ý, hộ vệ bị dọa cho run rẩy, lắp bắp nói:
- Ty chức vốn cũng tưởng là hạng nước đục mà cá, nhưng mà... nhưng mà...
Lời còn chưa dứt, ngoài đại điện đã vọng tới tiếng ồn ào.
Chúng nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên quảng trường ngoài điện, một công tử áo trắng như tuyết nhảy vọt qua tường, tay trái xách gà quay, tay phải cầm “trường côn được vải đen bọc lại, chính đang sải bước đi về hướng chính điện.
Mấy chục môn khách và binh sĩ tay cầm binh khí chính đang vung sức ngăn cản quát mắng, đáng tiếc vô luận thân thủ cao thấp, vừa cận thân liền bị nhẹ nhàng đánh gục, như vào chỗ không người.
Mấy trăm tân khách quanh chính điện thấy có người gây chuyện đều dồn dập đứng bật dậy.
Trong thiền điện, Thường Thị Kiếm khẽ nhíu mày, bởi vì chưa thấy qua Hứa Bất Lệnh nên không nhận ra, thấy hộ vệ Tả Thân Vương bị hạ dễ dàng như vậy, đang định đứng dậy hỗ trợ xử lý, lại bị Ngô Ưu bên người ấn lấy bả vai đè xuống.
Thường Thị Kiếm quay đầu nhìn sang, chỉ thấy hai mắt Ngô Ưu tràn ngập tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh áo trắng kia, cắn răng nói:
- Hơi an chớ nóng, người này là Hứa Bất Lệnh, tuyệt không phải hạng người hời hợt đâu.
Nghe được lời này, Thường Thị Kiếm không khỏi sửng sốt, tử tế đánh giá một phen, liền cũng lần nữa ngồi xuống.
- Lớn mật …
- Ngươi là người phương nào …
Ngoài chính điện không ngừng vang lên tiếng quát mắng, môn khách vương phủ từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới.
Hứa Bất Lệnh xách theo trường sóc và gà quay, đẩy ra đám cá tạp đứng chắn ven đường, tiến đến trước chính điện, thấy được nam tử khoác giáp an vị ở sâu bên trong liền mở miệng nói:
- Nghe nói hôm nay là sinh nhật của Tả Thân Vương, bản thế tử tới chúc mừng, không ngờ lại bị người dùng đao binh nghênh đón, Bắc Tề tốt xấu cũng tính là lễ nghi chi bang, đây chính là đạo đãi khách của các ngươi đấy phỏng?
Tiếng nói sang sảng không nhanh không chậm, lại truyền rõ rệt từng tiếng vào tai tất cả mọi người xung quanh điện đường.
- Hứa Bất Lệnh? !
Nghe được thanh âm này, Tả Dạ Tử lập tức có phản ứng, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, có chút khó mà tin tưởng.
Tề Quốc Hải và Hạ Liêm lại khẽ nhíu mày, tuy nghe ra được người này võ nghệ thâm bất khả trắc, song vẫn không quá tin tưởng con trai Túc Vương lại dám chạy tới chỗ này.
Trần Hiên lại đã biến sắc, vội vàng đứng bật dậy:
- Chẳng lẽ Tây Lương Quân phá thành? Nhanh nhanh nhanh, đi ra ngoài thành xem xem...
Thần sắc Khương Nô cũng hiện rõ vẻ khó mà tin tưởng, chẳng qua so với chuyện Tây Lương thiết kỵ vô thanh vô tức phá Hắc Thành, khả năng Túc Vương thế tử chạy tới càng lớn chút, rốt cuộc mấy năm trước Hứa Bất Lệnh từng định làm qua chuyện này, chỉ là đến sau xuất quan lạc đường, chạy đi giết nguyên một ổ mã phỉ.
Chỉ vừa nói xong hai câu, Hứa Bất Lệnh đã tiến vào chính điện, môn khách vương phủ tay cầm binh khí đứng bảo hộ trước mặt Khương Nô, Tề Quốc Hải và Hạ Liêm cũng đứng dậy.
Khương Nô đánh giá Hứa Bất Lệnh một phen, bởi vì trên chiến trường từng gặp qua Hứa Du, lúc này mới thật xác nhận người đến là Túc Vương nhi tử, lập tức mở miệng nói:
- Hứa thế tử thật có phách lực, không ngờ lại dám tới đây.
Hứa Bất Lệnh xách theo gà quay, nghênh ngang bước đến chính giữa đại điện, mày kiếm khẽ nhướng lên, ngước mắt nhìn về phía Khương Nô trên chủ vị:
- Cửa lớn mở rộng, nghênh đón tân khách tứ phương, hà cớ gì ta không dám tới?
Trần Hiên thấy người đến chính là Hứa Bất Lệnh, sau một thoáng phân tích thế cục liền kích động thét lên:
- Mau bắt hắn lại, hắn là con trai Túc Vương...
- Chậm đã!
Ngay khi đa số hộ vệ còn chưa kịp động thủ, Khương Nô đã giơ tay lên:
- Hứa Bất Lệnh, Hứa Du sai ngươi tới để đầu hàng?
Nghe vậy, chúng nhân không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy rất có khả năng, phái con trai tới đây, trừ quy hàng ra thì làm gì còn khả năng nào khác?
Chỉ là Túc Vương vừa mới công phá Vọng Nam Quan, hiện tại hai quân còn đang giao chiến ở Nguyên Châu, thẳng tới lúc này vẫn đang trong thế thắng. Trước giờ chỉ nghe thừa thắng truy kích chứ làm gì có chuyện thừa thắng đầu hàng.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của đám đông, Hứa Bất Lệnh đặt gà quay trên tay xuống bàn trà, mặt cười tươi rói đáp nói:
- Muốn cho Hứa gia ta quy hành, sợ là Tả Thân Vương còn chưa đủ phân lượng. Ta tới chuyến này chỉ là để chúc thọ, nhân tiện thương lượng một vấn đề với Tả Thân Vương.
Nghe được lời này, Khương Nô ngược lại không giận, còn đưa tay ra hiệu môn khách thu lại đao binh:
- Bản vương kính Hứa lão tướng quân, cho ngươi mặt mũi, có chuyện gì cứ nói thẳng. Tuy “hai quân giao chiến không chém sứ giả, nhưng nếu hôm nay ngươi không có cái cớ thích hợp, tưởng muốn quay về Đại Nguyệt, sợ rằng Hứa Du phải cầm hai châu ra đổi.
Hứa Bất Lệnh nắm lấy trường sóc, quét mắt nhìn chúng nhân tại trường:
- Mấy ngày trước công phá Vọng Nam Quan, quân Tề tử thủ Nguyên Châu, hai quân chính đang cầm cự, chiến loạn khiến cho rất nhiều thương khách không dám tới buôn bán. Cho nên phụ vương để ta đi qua nói chuyện với Tả Thân Vương.
Khương Nô nhướng mày:
- Ngươi đến cầu hòa?
Hứa Bất Lệnh cười cười:
- Tả Thân Vương nghĩ vậy cũng được, hai bên tạm thời ngưng chiến, Đồ đại tướng quân không tiếp tục công đánh Nguyên Châu, Bắc Tề lấy Kính Nguyên làm giới hạn, cắt phần cương vực mặt nam Kính Nguyên cho Đại Nguyệt ta.
…