Đinh linh …
Đinh linh …
Tiếng lục lạc đeo trên ngựa và lạc đà hòa quyện với nhau, cửa Hắc Thành mở rộng, vừa vào đêm, thương khách tới muộn chính đang vào thành, gần như chất đầy cửa thành rộng rãi. Xung quanh Hắc Thành trú đóng mấy vạn quân đội, trên đầu thành chi chít vũ khí, chẳng qua vì không hù đến thương khách ra vào, lượng binh mã trong thành thực tế cũng không nhiều.
Trên cồn cát phía tây Hắc Thành, lạc đà và tuấn mã đứng thành hàng, hai bóng người cùng đưa mắt ngắm nhìn phương xa.
Khoảng cách sáu trăm dặm tính ra vẫn tương đối xa, liên tục bốn ngày bôn ba, xuyên qua sa mạc và biển cát hoang vu, rốt cục hai người cũng đã tới phụ cận Hắc Thành.
Hứa Bất Lệnh khẽ thở phào một hơi, từ bên hông ngựa lấy xuống trường sóc được bao vải che kín.
Chung Ly Sở Sở ở bên cạnh, tay nắm lạc đà, trên mặt khó giấu được vẻ mỏi mệt, thậm chí còn mang theo mấy phần oán giận … Hứa Bất Lệnh nói mang nàng tới lấy ngọc bội, lại không nói trước phải đi xa thế này, dẫn đến nàng chẳng có chút chuẩn bị gì cả, chỉ cầm theo một túi nước rồi cứ thế xuất phát, kết quả vừa đi chính là bốn ngày, thứ hiện ra trong tầm mắt chỉ có cát và cát, nếu không phải phân được đông tây nam bắc, sợ rằng lúc này nàng sớm đã lạc đường.
Không ăn không uống, cũng không thể tắm rửa.
Ngày đầu tiên Chung Ly Sở Sở còn có tâm tư tìm cách câu dẫn Hứa Bất Lệnh, nhưng sau khi phát hiện Hứa Bất Lệnh hoàn toàn là đứa đầu gỗ, liền cũng tạm thời tắt đi tâm tư này, một mực im lặng cùng theo, đôi khi khát nước lại không tiện mở lời, còn phải khe khẽ ho khan hai tiếng để nhắc nhở.
Nếu sớm biết thế này, nàng đã chẳng mất công đi làm gì, vì một viên ngọc bội trong lời đồn mà chạy xa như vậy thì thực sự không đáng.
Lần nữa nhìn thấy luân khuếch thành trì, Chung Ly Sở Sở rốt cục thở phào một hơi, đảo mắt nhìn xung quanh:
- Nơi này là Cát Thành?
Hứa Bất Lệnh lắc đầu:
- Hắc Thành.
- Hắc Thành... Cũng là địa bàn của ngươi?
Chung Ly Sở Sở hồi tưởng một phen, thoáng có chút nghi hoặc hỏi:
- Hình như ta nhớ được, Hắc Thành thuộc về Bắc Tề, ngươi là thế tử Túc Vương...
Hứa Bất Lệnh xách lên trường sóc, nhẹ giọng nói:
- Tìm ngọc bội cho ngươi, ngọc bội ở Hắc Thành, thế nên chúng ta tới đây.
? ?
Chung Ly Sở Sở chớp chớp mắt, trên mặt lập tức hiện ra vẻ giới bị, nhìn quanh bốn phía nói:
- Hứa công tử, ngươi cũng lớn mật quá rồi đấy. Một thân một mình vào vùng địch hậu, nếu bị phát hiện, chúng ta nhất định phải chết!
Hứa Bất Lệnh xoay người đi về phía tường thành, thản nhiên nói:
- Chúng ta lẻn vào, thu lấy ngọc bội rồi rút đi là được, ngươi thân là người giang hồ, có gì phải sợ?
Chung Ly Sở Sở ngẫm nghĩ lại thì thấy cũng đúng, nàng vốn không nhà không quốc, không có chỗ nào trong thiên hạ là không thể nói. Võ giả Hứa Bất Lệnh lại cao như vậy, chỉ cần không bại lộ thân phận, đi lấy một viên ngọc bội mà thôi, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, có xảy ra vấn đề cũng có thể chạy được mà.
Nghĩ tới đó, Chung Ly Sở Sở liền không tiếp tục nhiều lời, buộc ngựa và lạc đà trong một phiến rừng cây khô héo ngoài thành, sau đó bước nhanh đi theo sau lưng Hứa Bất Lệnh, tới dưới chân tường thành mặt tây Hắc Thành.
Hắc Thành tuy chi chít vũ khí, nhưng với tình hình không có chiến sự, trên tường thành không khả năng thời thời khắc khắc đều đứng đầy người. Hứa Bất Lệnh đợi một lát dưới tường thành, xác định quan binh Bắc Tề tuần tra đã đi qua, thân hình đột ngột tuốt đất mà lên, chỉ mấy đạp liền trực tiếp nhảy lên tường thành cao ba trượng sáu.
Chung Ly Sở Sở đợi Hứa Bất Lệnh thăm dò xong, liền cũng rút ra một thanh chủy thủ từ bên hông, khoái tốc bò lên tường thành, động tác tương đối nhanh nhẹn.
Hai người tiến vào tập thị Hắc Thành, người đi đường xung quanh đột nhiên tăng nhiều, tiếng ồn ào cũng lớn dần.
Ở chỗ này, kiểu ăn mặc như của Chung Ly Sở Sở rất thường thấy, đi trong đám đông không dẫn lên người qua đường chú ý. Nhưng nam tử Bắc Tề đa phần đều xõa tóc, kiểu tóc buộc lại của Hứa Bất Lệnh quá dễ thấy, bèn vội tìm một chiếc mũ rộng vành đeo lên, tay xách trường sóc đi tới một tửu lâu phụ cận phủ Tả Thân Vương.
Thương khách trong tửu lâu rất nhiều, ra ngoài đa phần đều mang theo đao binh, lúc này chính đang mồm năm miệng mười đàm luận thế sự:
- ... Hôm nay vương gia tổ chức đại thọ, nghe nói bệ hạ đều phái sứ thần tới chúc, Ngự Quyền Quán Tề Quốc Hải cũng đi theo, Hạ Liêm cũng đến...
Hứa Bất Lệnh tìm một chiếc bàn trống gần cửa sổ, đặt trường sóc tựa lên tường, an tĩnh lắng nghe người trong tửu lâu trò chuyện.
Thân ở nơi đất khách quê người, Chung Ly Sở Sở còn có chút mơ hồ, ngồi vào trong góc đưa lưng về phía đám đông, cởi bỏ khăn che mặt, nâng bát trà dốc cạn một hơi, thở phào nói:
- Những người kia là ai?
- Đại nhân vật ở Bắc Tề, Tề Quốc Hải được xưng tiền tam giáp kiếm đạo Bắc Tề, lúc trẻ từng tới Trung Nguyên, luận bàn qua với lão Kiếm Thánh Chúc Trù Sơn...
- Kết quả thế nào?
Hứa Bất Lệnh cười nhẹ đáp:
- Chắc chắn là thua, chẳng qua có thể tiếp chiêu từ Chúc lão Kiếm Thành, hẳn cũng là một phương nhân vật... Hạ Liêm là môn khách dưới trướng Tả Thiên Vương, tiếp giáp với Thái Nguyên, U Châu, nghe nói từng đánh qua một trận với Trần Trùng, chỉ là không rõ thắng bại thế nào...
Chung Ly Sở Sở khẽ gật đầu, mấy ngày qua sáng tối đều chỉ nhai lương khô, tự nhiên sớm đã chán ngấy, đợi tiểu nhị mang thức ăn tới liền cầm đũa lên, nghĩ nghĩ, lại rót một chén rượu cho Hứa Bất Lệnh:
- Ăn cơm đi.
Hứa Bất Lệnh bưng chén nhấp một ngụm liền đứng dậy:
- Ngươi ăn cơm trước, ta đi cầm về ngọc bội.
Theo lý mà nói Chung Ly Sở Sở hẳn nên đi theo, nhưng mấy ngày nay đi đường thực sự rất mệt, thật không dễ dàng mới có thể ngồi xuống tận hưởng một bữa ăn ngon, tự nhiên không muốn cứ vậy gấp gáp đi ngay, lập tức chớp chớp tròng mắt, ra vẻ đáng thương nói:
- Đã lẻn vào thành rồi, không vội ở nhất thời, ngày mai hẵng đi tìm cũng được.
- Nhanh thôi, ở ngay đằng kia.
Hứa Bất Lệnh cười cười, nhấc lên trường sóc, xoay lưng bước ra tửu lâu, còn mua một con gà quay ở quầy hàng bên đường, bọc giấy dầu nhấc ở trên tay.
Chung Ly Sở Sở bưng bát cơm trắng đứng bên cửa sổ đưa mắt nhìn theo, trong tròng mắt xanh biếc thoáng hiện mấy phần nghi hoặc.
Bốn ngày qua sớm chiều ở chung, bình thường mà nói hẳn đã đủ để nhìn thấu một người, đặc biệt là cô nam quả nữ ở cùng một chỗ. Nếu có dù chỉ chút xíu tà niệm với nàng, kiểu gì cũng sẽ lộ ra.
Nhưng mấy ngày nay, Chung Ly Sở Sở chỉ cảm thấy bình đạm không xa không gần, lúc lạnh sẽ khoác áo cho nàng, đi mệt thì dừng lại nghỉ ngơi một lát, đến tối lúc nằm ngủ tuy cách nhau rất gần, lại cũng không động tay động chân.
Cảm giác như thế thực sự rất kỳ quái, khẳng định không phải có ý đồ với nàng, cũng không khiến người chán ghét. Nàng từ nhỏ đã không có thân hữu, song vẫn nhận ra được đây chính là cảm giác giữa tri kỷ chí thân với nhau, không có mục đích hay tư dục gì, lúc nên quan tâm thì quan tâm, lúc khác thì đều bình đạm như nước, không cần hành vi cử chỉ gì để chứng minh.
Nghĩ tới đó, Chung Ly Sở Sở đột nhiên không khỏi cảm thấy ngượng ngùng … rốt cuộc dự tính ban đầu của nàng là muốn cho Hứa Bất Lệnh “lộ nguyên hình, khiến hắn biến thành bộ dạng như đám nam nhân buồn nôn khác.
Trước mắt xem ra, là nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Hứa Bất Lệnh quả thực không giống những nam nhân khác, khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, bất kỳ lúc nào cũng đều không gấp không chậm... Hả?
Chung Ly Sở Sở đang nghĩ ngợi xuất thần, đột nhiên phát hiện công tử áo trắng ôn nhuận như ngọc kia, tay phải xách theo trường thương, tay trái cầm lên gà quay, đi tới trước cửa phủ Tả Thân Vương được thủ vệ sâm nghiêm.
! !
- Hả? Ai nha ai nha! Đừng đừng đừng...
Chung Ly Sở Sở trố mắt cứng lưỡi đứng nhìn, tiếp theo đó liền bị dọa cho hồn phi phách tán, thiếu chút vứt bát trong tay, vội vàng chạy ra ngoài, trong đầu thầm nghĩ: Xong rồi xong rồi, đứa này đúng là đầu gỗ, có ai lẻn vào như hắn không ? Thế chẳng phải chịu chết thì là gì...
Đáng tiếc còn chưa kịp ngăn cản liền đã thấy phía ngoài vương phủ nơi xa lặng ngắt như tờ, chúng nhân đồng loạt nhìn về phía Hứa Bất Lệnh đang xách theo gà quay, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ chấn kinh và khó mà tin tưởng.
Chung Ly Sở Sở nhất thời cũng đứng ngây ra đó, đi qua sợ chọc phải họa sát thân, nhưng cứ vậy đào tẩu một mình thì lại quá không đạo nghĩa giang hồ, đành chỉ biết đứng bên cửa tửu lâu chăm chú theo dõi.
- Tỷ tỷ, ngươi rơi đồ.
Ngay khi Chung Ly Sở Sở còn đang ngây dại, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng kêu của một tiểu cô nương, váy cũng bị kéo lại.
Chung Ly Sở Sở quay đầu, chỉ thấy một tiểu nha đầu đứng sau lưng, mặc váy ngắn kiểu tương đối phổ biến ở vùng Giang Nam, bên hông treo hà bao, bím tóc chải thành sừng dê, hai mắt to tròn trong veo như nước rất có linh khí, chính đang ngửa đầu nhìn mình, trên tay cầm lên khăn lụa mà vừa nãy lúc ăn cơm nàng tháo xuống.
- Oa … tỷ tỷ đẹp quá!
- À... Cám ơn...
Chung Ly Sở Sở miễn cưỡng nặn ra ý cười, đưa tay tiếp lấy lụa hồng che mặt.
…