Thế Tử Thật Hung

Chương 379: Giang hồ cố nhân

Chương Trước Chương Tiếp

Hắc Thành nằm giữa ngàn dặm cát vàng, là trung tâm tuyến phía bắc của thương đạo Tây Vực, hình thành thế đối lập với Túc Châu Thành, hoàn cảnh địa lý và tác dụng đều tương tự. Hai nước tu kiến hai tòa đại thành ở nơi man hoang tây bắc tiếp cận Tây Vực này, trừ mục đích khai cương khoách thổ ra, một phần lớn nguyên nhân còn là để bảo đảm thương đạo thông suốt, ai ném đi liền đồng nghĩa mất quyền khống chế đối với chư bộ Tây Vực.

Từ hai châu Sa, Qua nhập quan, đường đi dễ hơn một chút, hơn nữa Trung Nguyên màu mỡ truyền xa tứ hải bát hoang, đại bộ phận thương khách đều đi từ Túc Châu Thành, số từ Hắc Thành vào Bắc Tề chỉ khoảng ba phần mười.

Chẳng qua vào mùa thu, dù chỉ có ba thành thương đội, đặt ở quy mô hai nước cũng là con số khổng lồ. Trên thương đạo bên ngoài Hắc Thành, đội xe, đội lạc đà la liệt không thấy đâu là điểm cuối, ven đường chi chít thương đội đáp lên trướng buồng hạ trại, kỵ binh Bắc Tề tuần tra tới lui bảo đảm thương đội an toàn, chăm chú giữ gìn mạch máu lưu thông vô cùng trọng yếu này của Bắc Tề.

Tối đầu thu, trong Hắc Thành, thương nhân tụ tập, bởi vì Bắc Tề bị đuổi từ Trung Nguyên về đây, phóng mắt nhìn ra, trừ nam tử ai nấy đều tóc bù tóc rối ra thì kỳ thật không khác Túc Châu Thành là mấy. Phủ đệ Tả Thân Vương nằm ở giải đất trung tâm Hắc Thành, bố cục kiến trúc theo kiểu Giang Nam, tường trắng ngói xanh, lang đài đình tạ, bốn phía đều lộ ra tâm lý nhớ nhà nồng đậm.

Vầng trăng treo cao, trong Hắc Thành đèn đuốc sáng trưng, hệt như một viên minh châu giữa biển cát.

Đường phố bên ngoài phủ Tả Thân Vương, xe ngựa tấp nập, vô số tướng lĩnh, hương thân xách theo hộp lễ tới cửa, ngay cả quốc đô Bắc Tề cũng phái sứ thần đến, chúc mừng sinh nhật bốn mươi tám tuổi của Tả Thân Vương Khương Nô. Mười hai năm làm một giáp, ở thế đạo này, bốn mươi tám tuổi đã tính là đại thọ.

Lúc này trong vương phủ, tân khách hội tụ, nha hoàn gia bộc đi tới đi lui, hộ vệ tuần tra ở ngoại vi. Ở một gian viện lạc bên ngoài cổng lớn, mấy người yên vị trong trà xá, trong đó có một thanh niên lưng vác trường kiếm, tướng mạo âm nhu tóc dài xõa vai, chính là Tả Dạ Tử từng quyết chiến trên Thái Cực Điện với Hứa Bất Lệnh.

Lần trước ở Trường An Thành bị Hứa Bất Lệnh thân mang trọng bệnh đánh gục, đối với Tả Dạ Tử chưa từng bại tích mà nói, dùng sỉ nhục để hình dung cũng vẫn không đủ.

Nhưng cường giả trước nay đều là biết sỉ mà phấn đấu, trong lòng Tả Dạ Tử không có gì là phẫn hận cả, chỉ nhớ đến ước hẹn mười năm … mười năm sau hắn muốn tự tay cầm về thứ mình từng đánh mất.

Sau khi trở lại Bắc Tề, Tả Dạ Tử liền tiến vào mãng hoang, không nhận bất cứ tiếp tế nào, như khổ tu sĩ tranh đoạt thức ăn với hổ lang, mã phỉ, cưỡng bách bản thân từng bước mạnh lên. Vốn dĩ lần rèn luyện này phải kéo dài một năm, nhưng hôm nay là đại thọ của Tả Thân Vương, phía kinh thành Bắc Tề đều phái sứ thần tới, bởi vậy mới đi về lộ diện.

Trong trà xá đặt bốn chén trà, đối diện Tả Dạ Tử là một khách giang hồ, thân khoác đạo bào, cũng vác một thanh trường kiếm được bao bọc bằng vải đen.

Tả Dạ Tử từng đi qua Trung Nguyên, đối với các lưu phái Trung Nguyên đều có hiểu biết nhất định, tên đạo sĩ gọi “Ngô Ưu trước mặt này thoạt nhìn không giống đệ tử Đạo môn, ngược lại như là đoán mệnh tiên sinh tứ xứ giả thần lộng quỷ trên giang hồ.

Chẳng qua tới vương phủ bái phỏng là khách, Tả Dạ Tử tự nhiên không tiện hỏi nhiều.

- ... Trần công, chuyện này liền nhờ ngươi...

Lát sau, cửa phòng đóng chặt sát bên quán trà chợt mở ra, hai người từ bên trong đi ra.

Tả Dạ Tử giương mắt nhìn lên, đi ở phía trước là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Tả Thân Vương Trần Hiên. Bởi vì mấy ngày trước bị Túc Vương đổi nhà, trạng thái tinh thần Trần Hiên không được tốt cho lắm, nhưng thắng bại là chuyện thường của binh gia, Khương Nô tuy thống mạ Trần Hiên một trận, lại cũng không thật tâm trách phạt, trước mắt địa vị vẫn rất siêu nhiên.

Ở bên cạnh Trần Hiên là một văn sĩ trung niên lưng đeo trường kiếm, mũi diều hâu khoằm xuống, khí vũ hiên ngang, lúc hành tẩu cơ hồ không nghe được tiếng hít thở, Tả Dạ Tử chỉ thoáng nhìn liền biết là cao thủ bậc tông sư trên giang hồ, tự báo gia môn, nói là “Thường Thị Kiếm, Tả Dạ Tử lại chưa từng nghe nói qua về nhân vật này, từ Trung Nguyên tới đây bái phỏng Tả Thân Vương, chắc hẳn phải có chuyện quan trọng tuyệt mật, hắn tự nhiên cũng không tiện hỏi.

Trần Hiên từ trong nhà đi ra liền ngồi xuống bên người Tả Dạ Tử, giơ tay ra hiệu nói:

- Thường huynh ngồi đi, lát nữa ta sẽ báo việc này cho Tả Thân Vương, chẳng qua viên ngọc bội kia là vật gia truyền của vương gia, có thể thành hay không ta không dám cam đoan.

Thường Thị Kiếm ngồi xuống bên cạnh Dã Đạo Nhân Ngô Ưu, ý cười bình hòa, nhẹ giọng nói:

- Chuyện này đôi bên đều có lợi, chỉ cần Trần công chuyển lời giúp, Tả Thân Vương điện hạ chắc hẳn sẽ đáp ứng. Ngoài ra ta còn một chuyện muốn thương lượng với Tả công tử.

Tả Dạ Tử nhìn ra được Thường Thị Kiếm tuyệt không phải phàm phu tục tử, dựa vào tiêu chí “Cường giả vi tôn, rất lễ phép khẽ gật đầu một cái:

- Tiền bối cứ nói thẳng là được.

Thường Thị Kiếm cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn sang Ngô Ưu ở bên cạnh:

- Vị này là bằng hữu ta mới kết giao, đã từng đọ qua khinh công với một trong Thập Vũ Khôi, Võ Đang Sát Thần Trần Đạo Tử, Trần Đạo Tử đuổi ba trăm dặm đều không đuổi kịp, sát lực không dám nói, riêng phần khinh công này sợ rằng chỉ có môn thần kia của Túc Vương mới có thể so sánh.

Tả Dạ Tử khẽ gật đầu, có thể xứng được với hai tiếng Võ Khôi, trừ cái tên Đường gia kia ra thì đều là ngoan nhân, lý lịch như thế xác thực đáng để tự hào.

Thường Thị Kiếm cười nhẹ, tiếp tục nói:

- Thanh danh quốc sư Bắc Tề Tả Thanh Thu Tả công, trên đời không ai không biết, trước mắt chỉ thu hai đồ đệ, công tử chính là một trong hai người đó. Án theo truyền thừa của mạch quốc sư thì thấy, hẳn còn phải thu thêm một vị đồ đệ nữa.

Nghe đến đó, Tả Dạ Tử ngồi thẳng lưng lên mấy phần:

- Đúng là có chuyện đó, ta và sư huynh chỉ có thể xem như nhân kiệt, không được tính là thiên kiêu, sư phụ lão nhân gia vẫn luôn phát sầu vì việc này. Vốn dĩ nhìn trúng mấy nhân tuyển, đáng tiếc hoặc là bị người nhanh chân đến trước, hoặc là không thu được, tìm kiếm nhiều năm, song chưa từng chọn được người thích hợp. Tiền bối hẳn là có người muốn đề cử?

Thường Thị Kiếm mỉm cười đáp:

- Vị bằng hữu này của ta có một đứa cháu gái. Vốn định tự mình dạy dỗ, kết quả phát hiện dạy không nổi, thế là tứ xứ nghe ngóng rồi tìm đến ta, ta xem qua, thấy học kiếm đúng là phí của trời bèn đi tìm Tiết Thừa Chí, ai ngờ Tiết Thừa Chí chỉ dạy mấy ngày liền ngượng ngùng từ chối, để vị bằng hữu này của ta tiếp tục tìm. Ta vừa khéo muốn tới Bắc Tề một chuyến, liền thuận đường tới gặp Tả công, xem xem có tâm tư làm thay giáo hóa không.

Trần Hiên là mưu sĩ, không thông hiểu võ nghệ, nghe thấy lời này không khỏi nghi hoặc:

- Dạy một đứa đồ đệ mà thôi, cần gì hưng sư động chúng như vậy? Ngay cả tân Vũ Khôi Đại Nguyệt cũng không dám dạy?

Sắc mặt Tả Dạ Tử thoáng hiện vẻ nghiêm túc, nhẹ giọng nói:

- Không phải không dám dạy, mà là sợ dạy không tốt. Vốn là bảo ngọc giá trị liên thành, để cho tượng nhân tay nghề không tốt tạo hình, hạ đao không chuẩn, ngược lại hỏng mất bảo ngọc. Chẳng qua Lục Hợp Môn học trò khắp thiên hạ, ngay cả Tiết Thừa Chí đều không có lòng tin, đoán chừng trên đời cũng không mấy người có thể dạy nổi, có thật lợi hại như vậy không?

Thường Thị Kiếm khẽ gật đầu:

- Ta có lẽ sẽ nhìn nhầm, nhưng Tiết Thừa Chí thì chắc là không.

- Tiền bối đã nói vậy rồi, ta tự nhiên sẽ dẫn tiến, chỉ mong đừng khiến gia sư thất vọng.

Chính đang tán gẫu, chợt có tùy tùng chạy đến bên ngoài trà xá, thông báo nói:

- Vương gia đến rồi, khách nhân nhập tịch hết đi.

Trần Hiên khẽ gật đầu, đứng dậy mang theo tân khách đi tới chính điện vương phủ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)