- Thói quen đi lại trên giang hồ thôi, công tử đừng hiểu lầm... Chỉ là, sao ngươi biết rõ ràng thế?
- Dùng độc thủ đoạn giang hồ tầm thường nhất, trên đời vốn không có độc dược vô sắc vô vị, đặc biệt là loại độc tính mạnh. Người võ nghệ cao cường, lục thức đều vô cùng nhạy bén, ngươi đứng cách xa mấy trượng ta đã có thể ngửi ra chủng loại độc dược. Dù không đoán ra, ám tiễn, ngân châm về cơ bản cũng không đả thương được cao thủ, nội tức lâu dài, tác dụng của khói độc cơ hồ có thể lơ là bất kể, trừ phi là kỳ độc bá đạo như Tỏa Long Cổ, bằng không khó mà đả thương được người.
Chung Ly Sở Sở hơi không tin, ngập ngừng một lúc, lại vẫn không dám dò xét, chỉ cười nhẹ nói:
- Thủ đoạn dùng độc có rất nhiều, một số thủ đoạn công tử căn bản không tưởng tượng ra được, chỉ xem người dùng độc có đủ hung ác không mà thôi. Nếu người nào có ác ý với ta, vô luận võ nghệ cao đến đâu, ta đều tự tin toàn thân lui ra.
Hứa Bất Lệnh bán tín bán nghi, lại không đưa ra đánh giá với lời này.
Trên sa mạc chỉ có gió đêm, không một tiếng động, bầu không khí khá là âm trầm.
Chung Ly Sở Sở ngồi khoảnh khắc, chợt đưa mắt nhìn về phía xương trắng la liệt trong trại, hiếu kỳ dò hỏi:
- Đây là chỗ nào? Sao có nhiều xương trắng thế này? Nếu là chiến trận lưu lại, hẳn phải có người nhặt xác mới đúng chứ.
Hứa Bất Lệnh quét mắt nhìn qua, thản nhiên nói:
- Lúc mười sáu tuổi ta từng đến qua nơi này, đương thời lạc đường, chạy tới đây hỏi dò, kết quả ngựa không được tốt cho lắm, bị vây lại, mới biết chỗ này là ổ mã phỉ.
Chung Ly Sở Sở nghe nói qua về sự lợi hại của mã phỉ ở hoang mạc, không khỏi nhíu mày hỏi:
- Sau đó, ngươi thoát thân thế nào ?
Hứa Bất Lệnh đưa tay chỉ chỉ kinh quan ở lối vào tiểu trại:
- Giết sạch, ngủ lại chỗ này một đêm, ngày thứ hai cưỡi ngựa thoát thân.
- ...
Trên mặt Chung Ly Sở Sở chớp hiện kinh ngạc, nghiêng đầu đánh giá tiểu trại như bị chiến hỏa tàn phá qua:
- Đây là do một mình ngươi làm ?
- Chẳng phải ngươi cũng nghe thuyết thư tiên sinh nói qua rồi sao?
- Thuyết thư tiên sinh đều thích nói quá lên, không tin được... Ta còn nghe nói ngươi thích khi nhục nữ tử, càng thích phụ nhân đã kết hôn, chẳng lẽ cũng là thật ?
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt:
- Ừm... Đấy là nói mò. Nghe Thanh Dạ nói cô nương đến từ Nam Chiếu, nhưng tướng mạo lại có vẻ như là người Tây Vực, sao lại chạy đi xa vậy?
- Cũng không có gì, ta lúc nhỏ sinh ra ở một tiểu bộ lạc tái ngoại, gặp giặc cướp, bị bán đến Nam Chiếu, may mà gặp sư phụ, sau đó liền thành như bây giờ.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu:
- Tôn sư có thể tìm ra cách phá giải Tỏa Long Cổ, đoán chừng cũng là một vị cao thủ, có cơ hội nhất định phải dẫn tiến một phen đấy nhé.
Nghe được lời này, Chung Ly Sở Sở nhàn nhạt cười cười, không nói tiếp, từ trong góc tường cầm lên một nhánh gỗ đặt xuống dưới tấm thảm, ngả lưng nằm xuống:
- Ta... Ta ngủ.
Hứa Bất Lệnh cười cười, không tiếp tục quấy nhiễu, nhắm mắt ngưng thần đả tọa ngay bên đống lửa.
Đại mạc cát vàng, phương viên mấy chục dặm không một bóng người, trong tiểu sơn trại rách nát chỉ có một đôi nam nữ, nữ còn “nhu nhược yếu đuối, thấy thế nào đều rất giống sẽ xảy ra chút chuyện.
Chung Ly Sở Sở từ từ nhắm mắt, giả bộ ngủ say, trong lòng thật ra lại đang rất xoắn xuýt. Vừa sợ Hứa Bất Lệnh mặt người dạ thú làm loạn với nàng, lại sợ Hứa Bất Lệnh cầm thú không bằng, không chịu làm loạn.
Làm loạn, nàng đánh không lại Hứa Bất Lệnh cũng có thể toàn thân lui ra, nhưng vốn liếng tích cóp nhiều năm chắc chắn đi đứt.
Nhưng nếu không làm loạn, chẳng phải nói rõ hắn không hề có chút ý nghĩ nào với nàng?
Kết quả...
Đứa này còn thật là đầu gỗ!
Chẳng lẽ phải cần nàng chạy tới trong hồ tắm tiên mới nhắc hắn nhớ ra nàng là nữ nhân?
Trong lòng Chung Ly Sở Sở chất đầy bực bội và cảm giác thất bại, cắn răng, lại vẫn không dám làm ra chuyện đi tắm tiên, trong lòng càng thêm kỳ quái, rốt cuộc Ninh Thanh Dạ kia làm cách nào mà hấp dẫn được cái tên khiêm khiêm quân tử này ? Nàng có điểm nào không bằng Ninh Thanh Dạ?
Càng nghĩ càng giận!
Chung Ly Sở Sở cứ thế nhíu mày đợi đến quá nửa đêm, thực sự nín nhịn hết nổi, đưa tay chà xát cánh tay, nhỏ giọng thì thào:
- Công tử … lạnh quá.
Rất nhanh, một chiếc áo khoác choàng lên người nàng, trên đó còn mang theo chút dư ôn.
Chung Ly Sở Sở chớp chớp mắt, quay đầu liếc nhìn, công tử áo trắng tuấn mỹ vẫn nhắm mắt ngưng thần ngồi bên đống lửa, được ánh lửa làm nền, gương mặt kia càng thêm dễ nhìn, hệt như ngọc diện hòa thượng mang tóc tu hành...
----------